Quá rõ ràng thân phận của ông lão rất không bình thường, mang theo Đường Tuấn đi qua từng tòa cung điện lầu gác, đám học trò Dược Y Cốc đang bận rộn ngay lập tức dừng việc trên tay, hơi hơi khom lưng với ông lão, tỏ vẻ kính trọng.
Ông lão đưa theo Đường Tuấn đi qua những gác mái tráng lệ huy hoàng, xuyên qua một rừng cây, cuối cùng đi tới một dãy nhà gỗ. Lúc này, ông lão mới dừng bước chân lại.
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Dãy nhà gỗ trước mặt này chính là dãy nhà gỗ mà tối hôm qua anh nhìn thấy từ cửa sổ, ở căn nhà gỗ cách đó không xa đúng là một cái hồ nước không lớn cũng không nhỏ. Lúc này mặt trời đã lên cao, lơ lửng ở giữa không trung, dưới ánh mặt trời, mặt hồ lung linh, được bao phủ bởi một lớp ánh vàng nhạt.
Một người đàn ông to lớn đầu trọc bước tới, Đường Tuấn nhớ rõ người này là Lý Tứ - Người hôm qua đã trông coi Dược Y Cốc. Lý Tứ cung kính mà khom lưng với ông lão, lặng lẽ nhìn thoáng qua Đường Tuấn, trong ánh mắt hiện lên một tia thương hại. Nhưng anh ta đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói với ông lão: “Đại cung phụng, nhị cung phụng đã mang theo vài vị cung phụng khác đi tiếp đón cốc chủ và các vị trưởng lão rồi. Trước khi đi ngài ấy nhờ tôi nói cho ngài biết một tiếng, nói bọn họ một ngày sau mới có thể trở về.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345325/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.