Chương trước
Chương sau
Trong xe không còn ai, chỉ có một chiếc điện thoại di động kiểu cũ đang đổ chuông, màn hình nhấp nháy nhấp nháy, trên đó có một dãy số không đề tên.



Đường Tuấn cầm điện thoại bấm nút trả lời.



“A lô. Trần Cao Phong, là tôi đây.” Một giọng nói khe khẽ cất lên từ đầu dây bên kia: “Chuyện xử lý thế nào thế? Đường Tuấn chết rồi à?”





Nghe thấy giọng nói này, cả người Đường Tuấn bỗng nhiên run lên, đôi mắt bình tĩnh bỗng hằn lên ý muốn giết người, lòng căm thù không ngừng tăng lên, cho dù đội cả năm cái hồ cũng không khiến anh hạ được nhiệt!



Đường Quang Hòa!







Người gọi đến chính là Đường Quang Hòa! Ông ta thông đồng với người ngoài, muốn lật đổ gia tộc họ Đường!



“Nói đi!” Đối phương không nói gì khiến Đường Quang Hòa hơi tức giận, quát: “Lẽ nào ông không làm được sao?”



“Trần Cao Phong chết rồi!” Từng câu từng chữ bật ra khỏi môi Đường Tuấn. anh nghiến răng nghiến lợi, mặt đằm đằm, cứ như hận không thể nhai xương uống máu Đường Quang Hòa đến nơi.



“Mày là ai?” Phản ứng đầu tiên của Đường Quang Hòa là ngạc nhiên, sau đó ông ta hoảng hốt: “Đường Tuấn! Mày là Đường Tuấn! Mày vẫn chưa chết à!”



“Ông còn chưa chết, làm sao tôi dám chết?” Đường Tuấn đằng đằng sát khí nói.



Đường Quang Hòa dường như đã thích ứng được, giọng điệu ông ta bình tĩnh trở lại: “Xem ra Trần Cao Phong chết thật rồi. Chết thì cũng chết rồi, dù sao tao cũng không định gặp tên đó nữa, còn cảm ơn mày chẳng kịp chứ.”



Ông ta dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của Đường Tuấn, nửa thật nửa đùa nói: “Chắc bây giờ mày đang hận không thể giết tao ngay đúng không. Ha ha. Để tao nói cho mày nghe. Chuyện bố mẹ mày tai nạn xe chết là do tao sai người làm đấy. Lúc bọn họ sắp chết vẫn còn van xin tao đừng giết mày. Cả nhà mày quỳ xuống cầu xin tao, tiếc là mày chạy thoát được. À còn điều này nữa, tao biết em gái mày Đường Sương đang ở đâu. Ha ha, nếu mày muốn báo thù thì cứ việc đến nhà họ Đường tìm tao!”







Răng rắc!







Chiếc điện thoại bị Đường Tuấn thẳng tay bóp nát!







Hai mắt Đường Tuấn đỏ lên, chân khí trong người sắp bốc cháy đến nơi. May mắn thay, lúc này không khí lạnh trong chiếc đan điền của anh tỏa ra hơi lạnh mỡi miễn cưỡng chế trụ được cơn bốc hỏa này.







“Đường! Quang! Hòa!” Đường Tuấn gầm ba chữ này như mọt con dã thú.







Hóa ra tất cả là do Đường Quang Hòa âm thầm giở trò. Cái chết của bố mẹ, em gái mất tích đều liên quan đến Đường Quang Hòa. Điều này khiến Đường Tuấn muốn quay về nhà họ Đường ngay lập tức, anh phải tra tấn Đường Quang Hòa đến chết thì thôi.







“Đường Tuấn, anh không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của Lý Ngọc Mai vang lên sau lưng anh.







Nghe được giọng nói này, Đường Tuấn mới tỉnh táo lại. Sau khi điều chỉnh hơi thở dồn dập đang khuấy đảo trong cơ thể anh, anh mới quay đầu lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.