Bước chân của Lý Diêu dừng khựng lại, bước tiếp cũng không ổn, mà rụt về lại cũng không đúng, anh ta đành phải nhìn về phía anh họ Hình Công Huy của mình.
“Anh Đường, chuyện này hãy để lại cho tôi mặt mũi đi. Tôi sẽ cho người quản lý dạy dỗ nó thật tốt.” Hình Công Huy nhíu mày, trầm giọng nói.
Đường Tuấn nhìn Hình Công Huy một chút, sau đó đi đến trước mặt Lý Diêu, nói: “Vừa nãy anh nói muốn đánh gãy hai chân tôi, bây giờ tôi phế một cánh tay anh.”
Rắc rắc!
Dứt lời, anh bóp nhẹ lên cánh tay Lý Diêu, lập tức âm thanh xương vỡ phát ra.
“A a! Mày dám!” Lý Diêu bụm cánh tay, vẻ mặt thống khổ, trong ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn tràn đầy oán hận.
Anh ta làm sao cũng không nghĩ ra nổi, mình đã mang cả Hình Công Huy ra rồi, vậy mà Đường Tuấn cũng chẳng nể nang chút mặt mũi nào, còn phế bỏ luôn một cánh tay của anh ta.
Làm xong, Đường Tuấn mới phủi tay, lại ngồi xuống. Anh phải cho Lý Diêu một bài học, cũng còn chưa thực sự muốn triệt hạ anh ta. Chẳng qua Lý Diêu cũng phải đi bệnh viện nằm đó một thời gian.
“Dẫn nó đi bệnh viện.” Hình Công Huy trầm giọng phân phó người xung quanh.
Lập tức có hai vệ sĩ đỡ lấy Lý Diêu rời đi.
“Ha ha. Anh Đường làm tốt lắm, tên Lý Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345290/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.