Chương trước
Chương sau
Người bình thường giận dữ cũng đã tàn sát bừa bãi rồi, huống chi là khi một tông sư giận dữ!



Lúc anh rời khỏi sân nhỏ đã gần sáng sớm, dường như Vương Trọng Khang đã nói với Đường Tuấn về kinh nghiệm chữa bệnh nhiều năm của ông ấy để bù đắp những áy náy lúc trước, vì thế mà Đường Tuấn cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích.



Khi đi bộ về nơi ở của mình, Đường Tuấn tình cờ gặp Lý Ngọc Mai.





Dù diện bộ đồ công sở và trang điểm tinh tế nhưng giữa hai hàng lông mày của cô vẫn khó giấu được vẻ mệt mỏi.



“Sao cô về muộn vậy?” Đường Tuấn hỏi.







Lý Ngọc Mai liếc mắt nhìn Đường Tuấn, biểu cảm của cô tràn đầy vẻ mê hoặc nói: “Anh làm chủ nhưng lại bỏ mặc mọi thứ, tôi là thư ký phải làm điều gì đó thiết thực thôi.”



Đường Tuấn ngượng ngùng cười, không biết nên nói gì. Trong kinh doanh, đừng nói là so sánh với Lý Ngọc Mai, e rằng ngay cả Vương Tấn Lợi cũng xuất sắc hơn anh.



“Đừng nhúc nhích.” Đường Tuấn vươn hai tay, lòng bàn tay tràn đầy năng lượng vô hình, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương của Lý Ngọc Mai.



Lý Ngọc Mai đột nhiên cảm thấy tinh thần kiệt quệ của mình tốt hơn rất nhiều.



Vài phút sau, Đường Tuấn thu tay về.



“Xem ra ngài chủ tịch rất biết cách ân cần với cấp dưới đấy nhỉ.” Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Mai lấp lánh trong đêm đen.



Ọc ọc ọc!



Vừa dứt lời, trong bụng cô có một âm thanh kỳ lạ, Lý Ngọc Mai nhớ ra cô bận rộn đến mức còn chưa ăn cơm tối, nhưng mà trước mặt Đường Tuấn mà lộ ra vẻ như vậy, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đột nhiên đỏ bừng lên xấu hổ.



“Vừa lúc bụng tôi hơi đói, hay chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì đi.” Đường Tuấn trêu đùa nhìn Lý Ngọc Mai, trái tim vốn nặng trĩu vì chuyện của ông nội bỗng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.





Lý Ngọc Mai cúi thấp đầu, chỉ đành đi theo Đường Tuấn.







Câu lạc bộ Thiên Thanh tuy ở ngoại thành nhưng cách trung tâm Thành phố Nha Trang không xa, hai người lái chiếc Santana màu đen đến trung tâm Thành phố.







Nhưng bây giờ cũng quá nửa đêm rồi, hầu hết các cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, chỉ có những dãy hàng ăn trên đường là còn mở cửa.







Ngay lúc Đường Tuấn đang do dự, Lý Ngọc Mai nói: “Ăn ở đây thôi. Trước khi cha tôi xây dựng được sự nghiệp lớn thế này, tôi cũng vẫn thường ăn ở mấy chỗ như thế này.”







Đây là lúc các quầy hàng ăn uống kinh doanh tốt nhất, Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai vừa bước vào cửa hàng đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất nhiên, phần lớn ánh mắt đều nhìn vào Lý Ngọc Mai. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lý Ngọc Mai khoác áo khoác trước khi ra ngoài để che đi thân hình yêu kiều của mình, nhưng dung mạo và khí chất của cô ta không cách nào che đậy được.







Sau khi gọi một vài món ăn, hai người họ tìm một chỗ ngồi gần bên cửa sổ.







“Có phải anh cho rằng tôi sẽ không bao giờ tới mấy chỗ này không?” Lý Ngọc Mai hỏi.




Đường Tuấn khẽ gật đầu, kể từ khi gặp Lý Ngọc Mai, ấn tượng mà đối phương dành cho anh chính là một Lý Ngọc Mai kiêu ngạo và quyến rũ. Anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, hai người sẽ ngồi trong một quầy hàng bên đường lớn và ăn tối cùng nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.