Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt của Tôn Khanh tái mét, con mắt u ám, đột nhiên quát lớn: “Đủ rồi!”



Tất cả mọi người lại im lặng một lần nữa.



“Cơ Thục Quyên, cô có biết bản thân đang nói cái gì không? Nếu trở về Phái Thần Châm, cô không sợ chịu sự chừng phạt của môn phái hay sao?” Giọng nói của Tôn Khanh lạnh lùng nói.





Ánh mắt Cô Cơ buồn bã: “Tôn Khanh, anh thua rồi.”



Chân khí lưu chuyển, giống như âm thanh của Thanh Loan đang kêu to từ trong cơ thể cô ta truyền ra, làm tăng sức mạnh cho cô ta.







“Y thuật của anh Đường vượt xa anh, cho dù là sư phụ của tôi cũng không chắc so được với anh ấy.” Cô Cơ nhìn Đường Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Anh Đường đã sắp đạt cảnh giới Nhập Thần rồi, anh cảm thấy bản thân có thể thắng không?”



“Đã sắp Nhập Thần sao?” Trong mắt của Tôn Khanh lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức chế nhạo: “Cô cho rằng cô nói như vậy thì tôi sẽ tin sao? Cảnh giới Nhập Thần vô cùng gian khó, đến cả hai môn phái của chúng ta cũng phải mất gần trăm trăm để luyện nhưng vẫn không ai đạt đến cảnh giới này. Anh ta là một tên nhóc không được gia truyền, có thể đạt được cảnh giới Nhập Thần? Cơ Thục Quyên, cô đang nói đùa đúng không?”



Cô Cơ nói: “Đây là sự thật. Y đạo và võ đạo đối với bất kỳ người nào cũng công bằng như nhau. Nếu anh không xuất thân từ Dược Y Cốc thì anh có thể sử dụng Thái Ất Thần Châm của khí cảnh y đạo được không?”



Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Cô Cơ cũng không dám tin.



Cao thủ Tông sư chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa trên y đạo còn sắp đạt đến ngưỡng cửa Nhập Thần.



Thành tích như vậy cho dù so với Dược Y Cốc hay là Phái Thần Châm cũng đều là thiên tài đỉnh cao, là hạt giống kế truyền của tất cả môn phái.



“Cô!” Tôn Khanh tức giận chỉ thẳng vào Cô Cơ, giận đến run cả người, phảng phất có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.



Đường Tuấn nở nụ cười, bước tới một bước, khí tức trên người tuôn ra như thác, y như một ngọn núi nhỏ đè ép trên người của Tôn Khanh. Giọng nói của anh mang theo ý lạnh thấu xương: “Tôi khuyên anh hãy bỏ suy nghĩ này đi. Cho dù anh là thiên tài của Dược Y Cốc, nhưng chết rồi thì chẳng có gì khác biệt với người bình thường cả.”







Tôn Khanh kinh ngạc, ánh sáng lạnh trong mắt loé lên, cuối cùng cũng phải đè nén ý nghĩ trong lòng lại.







Dù sao thì Dược Y Cốc cũng là môn phái Y học cổ truyền lâu đời, tuy có cao thủ tông sư, nhưng phần lớn đều sự tôn thờ đều đến từ bên ngoài, chỉ lúc Dược Y Cốc gặp nguy hiểm liên quan đến sống chết thì mới ra tay. Cho nên chuyện như hôm nay của anh ta cũng không có cao thủ tông sư đi theo. Đương nhiên, anh ta chưa từng nghĩ đến có người lại chẳng coi Dược Y Cốc ra gì.







Chính vì điều này, nếu như Đường Tuấn thật sự ra tay giết anh ta, thì chắc chắn cũng không ai ngăn cản được!







“Tôn Khanh, chẳng lẽ anh muốn nuốt lời sao? Đường đường là truyền nhân của Dược Y Cốc, muốn nói không giữ lời sao?” Lúc này, mấy người Thẩm Dũng cũng ồn ào quát lớn.







Trong lúc nhất thời, Tôn Khanh dường như trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.


















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.