Chương trước
Chương sau
Mục Phương cười cười, cũng không phủ nhận: “Nếu muốn đạt được thứ gì, thì trước tiên phải có thực lực tương xứng. Nếu không có thì tốt hơn đừng nghĩ tới. Anh Đường, anh đang nghĩ như thế nào?”



Đường Tuấn nhìn chằm chằm Mục Phương, cuối cùng thở dài nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn Tiểu Nam đi cùng. Nhưng tôi có một điều kiện.”



“Anh nói đi.” Mục Phương đáp.





Đường Tuấn nói: “Sau khi cha con nhà họ Đằng chết đi, Tiểu Nam có muốn ở lại Bộ tộc người Mèo hay không là do cô ấy quyết định. Tôi không muốn cô ấy trở thành con rối của anh để điều khiển Bộ tộc người Mèo!”



Bộ tộc người Mèo có vị trí địa lý đặc biệt, địa vị cũng không thua kém bất cứ gia tộc có tiếng trong giới võ thuật nào. Ở đó có rất nhiều bảo vật hữu ích cho việc tu luyện võ công, đây cũng là lý do tại sao khu vực Bộ tộc người Mèo rất nguy hiểm, nhưng nhiều chiến binh vẫn sẵn sàng đi đến đó. Nếu những người này muốn lợi dụng Hoa Tiểu Nam để biến Bộ tộc người Mèo thành sân sau của mình, Đường Tuấn nhất định sẽ không đồng ý.







Mục Phương do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Chuyện này tôi không thể tự quyết được, tôi sẽ trở về và thảo luận với bọn họ, nhưng phái Hồng Lĩnh của tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô gái ấy.”



“Cảm ơn.” Đường Tuấn nói.



Mục Phương cười nói: “Không cần cám ơn. Tôi phải là người nói tiếng cảm ơn anh mới đúng.”



Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Đường Tuấn, Mục Phương nói tiếp: “Huyền Long Tử là thầy của tôi.”



Khi Đường Tuấn nghe vậy, anh đã hiểu ra. Đạo sĩ điên cuồng Huyền Long Tử mà anh gặp ở ngoài thành cổ Bắc Ninh ngày đó chính là thầy của Mục Phương.



“Vết thương của đạo trưởng Huyền Phong thế nào rồi?” Đường Tuấn hỏi.



Mục Phương đáp: “Thầy tôi vẫn rất tốt, thầy nói rằng ông ấy có một cơ hội tuyệt vời, có cơ hội được gặp đại đạo.”







Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ khiếp sợ, đại đạo trong miệng Mục Phương đang ám chỉ cảnh giới Thần Hải, có nghĩa là Huyền Long Tử có thể sẽ đạt được Thần Hải.







“Nhắc về điều này, rất cảm ơn anh Đường.” Mục Phương cảm kích nói: “Nếu không phải anh chữa lành vết thương cho thầy Huyền Long Tử, thầy sẽ không thể lĩnh hội được sự tương trợ của nước và lửa, để có thể tiến xa hơn trong võ thuật.”







“Hóa ra là như vậy.” Đường Tuấn nghĩ đến hai luồng khí nóng lạnh trong cơ thể Huyền Long Tử, trong chốc lát đã hiểu ra. Thái Cực Quyền đề cao sự kết hợp của âm và dương, trong cái rủi có cái may nên Huyền Long Tử đã đạt được bước này.







Sau khi trò chuyện với Đường Tuấn vài câu, Mục Phương không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi. Anh ta đã ở Thành phố Vinh đủ lâu, vì vậy anh ta phải trở về và thảo luận cùng môn phái của mình và các gia tộc khác về các điều kiện mà Đường Tuấn đã đưa ra.







Sau khi Mục Phương rời đi, không khí trong căn phòng bèn trở nên yên tĩnh hơn







“Không ngờ lần này Đằng Vũ Vân lại gây ra chuyện lớn như vậy, để cho rất nhiều võ lâm gia tộc muốn đối đầu với ông ta.”







Trong lòng Đường Tuấn khá lo lắng, anh vẫn lo ngại rằng Đằng Vũ Vân sẽ đến tìm anh để trả thù vì chuyện của Hứa Tiểu Nam, không ngờ bây giờ anh lại đi theo đám người Mục Phương để giết Đằng Vũ Vân, thật đúng buồn cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.