Chương trước
Chương sau
“Tao không cam tâm! Chẳng qua nó cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, dựa vào đâu mà có một sức lực mạnh như vậy!” Trong lòng Nhan Minh không ngừng gầm gừ, nỗi hận Đường Tuấn chỉ có tăng chứ không có giảm. Chỉ cần hôm nay cậu ta có thể bình yên rời khỏi đây, thì nhất định sẽ dùng mọi lực lượng của nhà họ Nhan để ép chết Đường Tuấn.



“Rắc!”



Một chân Đường Tuấn giẫm lên chân của Mộ Dung Hà, âm thanh xương vỡ vụn vang lên. Mộ Dung Hà lại một lần nữa kêu thảm.





“Tôi không có quá nhiều kiên nhẫn đâu” Làm hết mấy điều này, Đường Tuấn mới quay đầu nhìn chú Mạnh, nói: “Cắt đứt một cánh tay của Nhan Minh, tôi sẽ để các người đi.”



Nhan Minh đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện biểu cảm kinh hoàng, nói: “Đường Tuấn, mày dám! Chỉ cần động vào một cọng lông của tao, nhà họ Nhan sẽ không bỏ qua cho mày!”







“Đường Tuấn, ông thấy hay là chúng ta thôi đi.” Ông cụ Mộ Dung lúc này cũng khuyên nói. Ông đến cuối cũng phải giữ vững lấy nhà họ Mộ Dung, không muốn quá đắc tội với nhà họ Nhan.



Đường Tuấn lắc lắc đầu, sau ngày hôm nay, anh và nhà họ Nhan chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù, cho dù bây giờ không thể giết chết Nhan Minh, nhưng ít nhất cũng phải dạy dỗ cậu ta một chút.



“Như ngài Đường mong muốn.” Thấy Đường Tuấn không thể thương lượng được, chú Mạnh gật đầu, thấp giọng nói.



Vừa dứt lời, ông ta nắm lấy tay của Nhan Minh, vặn mạnh một cái. Cánh tay trái của Nhan Minh phát ra tiếng răng rắc của xương gãy khiến người ta cảm thấy ê răng. Một cánh tay của cậu ấm nhà họ Nhan này đã bị bóp đứt. Có Đường Tuấn ở đó, chú Mạnh không dám làm giả.



“A a!” Nhan Minh kêu thảm thiết, sau đó không chịu được nữa mà ngất đi.



“Ngài Đường thấy như vậy đã được chưa?” Chú Mạnh giữ lấy Nhan Minh đã ngất đi, hỏi ý Đường Tuấn.



Đường Tuấn gật đầu, xua xua tay nói: “Cút đi.”



Chú Mạnh ôm lấy Nhan Minh, lập tức quay người chuẩn bị rời khỏi. Ông ta bỗng nhiên quay đầu, bình tĩnh nói: “Ngài Đường, chuyện hôm nay tôi sẽ thành thật kể lại với nhà họ Nhan, đến lúc đó thầy Lâm sẽ tìm anh.”







“Ừm.” Đường Tuấn gật đầu, anh bây giờ đã thành thần, tu vi võ đạo cũng nâng lên một tầng cao mới, so với lúc rời khỏi thành phố Vinh, tu vi võ đạo của anh đã mạnh lên không chỉ gấp đôi. Chỉ cần thầy Lâm đó vẫn chưa nhập Thần Hải, vậy thì anh không sợ.







Lúc chú Mạnh ôm lấy Nhan Minh rời đi, lại không chú ý ngón tay Đường Tuấn gõ nhẹ, một luồng chân khí vô hình rời khỏi cơ thể anh, nhập vào trong người Nhan Minh.







Chú Phú phát giác được động tác của Đường Tuấn, những cũng chỉ nhìn một cái, mà không nói năng gì.







Có luồng chân khí này, cho dù sau này Nhan Minh thật sự muốn dùng thủ đoạn đen tối gì thì Đường Tuấn cũng có thể để lại một đường lui.







Chú Mạnh và những người của Nhan Minh rời khỏi, trong nhà lúc này chỉ còn lại mấy người nhà họ Mộ Dung.















Sắc mặt hai cha con Mộ Dung Khánh cùng Mộ Dung Hà xám như tàn tro, đám người Nhan Minh rời đi cũng có nghĩa là núi dựa cùng lá bài tẩy của bọn bọ toàn bộ đều không còn. Lúc này ông cụ Mộ Dung có chú Phú bảo vệ, Mộ Dung Lan có Đường Tuấn trợ giúp, bọn họ còn có thể gây ra sóng gió gì được đây?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.