Chương trước
Chương sau
“Có vẻ như loại vọng khí này tiêu hao quá nhiều năng lượng tinh thần lẫn thể chất, nên sau này anh sẽ dùng nó ít hơn.” Đường Tuấn thầm nói trong lòng, nhưng anh không hề hối hận, mà ngược lại là vui mừng khôn xiết. Đạt đến vọng khí chân chính, chứng tỏ y thuật của anh đã có một bước tiến lớn, anh ta cách cảnh giới Nhập Thần không còn xa nữa.



Mộ Dung Lan đỡ lấy người Đường Tuấn đang run rẩy, quan tâm hỏi: “Anh có sao không?”



Đường Tuấn xua tay từ chối, ngồi xuống ghế bên cạnh. Hiện tại anh rất mệt mỏi, toàn thân càng lúc càng bủn rủn, yếu ớt, rõ ràng là làm việc quá sức. Có lẽ đối với Mộ Dung Lan, anh chỉ cho châm cho ông cụ Mộ Dung mấy kim, nhưng chỉ có anh mới biết khó khăn và nguy hiểm như thế nào, nó chắc chắn không kém hơn lần trước anh so tài với Đồ Thành.





Cho dù đó là tập hợp luồng khí cho ông cụ Mộ Dung hay là tiêu diệt tế bào ung thư bằng khí lạnh, nó đều rất mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần. Chỉ cần anh phạm một chút sai lầm, ông cụ Mộ Dung sẽ không thể sống được nữa, không khác gì múa trên mũi dao.



Mộ Dung Lan nhìn ông nội đang nằm trên giường, lúc này ngoài vẻ mặt bình tĩnh hơn trên gương mặt của ông lão, cô thực sự không nhìn ra được sự khác biệt nào, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.







“Lẽ nào vừa rồi anh ấy chỉ làm ra vẻ vậy thôi, định muốn lấy lòng hay sao sao?” Trong lòng Mộ Dung Lan nảy ra một ý nghĩ như vậy, mặc dù biết Đường Tuấn không phải là loại người thích lấy lòng người khác, nhưng cô vẫn có suy nghĩ như vậy.



Đường Tuấn như nhìn thấu tâm tư của cô, mỉm cười: “Yên tâm đi. Ông nội em không sao đâu, một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.”



Rầm rầm rầm!



Cửa phòng bị gõ ầm ĩ, giọng nói của Mộ Dung Khánh, Tiết Thành Dân và những người khác truyền vào phòng.



“Đường Tuấn, tôi ra lệnh cho cậu đi ra đây ngay lập tức! Nếu như cha tôi xảy ra chuyện gì, nhà Mộ Dung chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”



“Tên họ Đường kia, anh đã tự tiện xông vào vào viện điều dưỡng Thành Công và làm người nhà bệnh nhân bị thương, tôi đã báo cáo sự việc này với bệnh viện rồi, anh hãy chuẩn bị tinh thần mà chịu sự trừng phạt của pháp luật đi!”



“Nếu không mở cửa, chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!”



“Ha ha, mở cửa đi.” Đường Tuấn nhìn Mộ Dung Lan khẽ cười.







“Nhưng còn anh thì sao?” Mộ Dung Lan lo lắng, cô sợ Đường Tuấn sẽ gặp nguy hiểm khi những người đó đi vào.







Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không sao. Ông của em sắp tỉnh lại rồi, bọn họ sẽ không làm gì được anh đâu.”







Mộ Dung Lan sững sờ, nhìn về phía ông nội trên giường bệnh, phát hiện ông không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cô không khỏi nghi ngờ lời nói của Đường Tuấn.







“Ừm, thực ra mình cũng không hy vọng nhiều lắm. Dù sao thì ung thư cũng là bệnh nan y, Đường Tuấn không chữa được cũng là chuyện bình thường.” Mộ Dung Lan hơi hụt hẫng, nhưng trong lòng vẫn tự an ủi: “Chỉ cần có mình ở đây thì bọn họ sẽ không gây bất lợi cho Đường Tuấn.”







Nghĩ xong, Mộ Dung Lan mở cửa phòng bệnh ra.







Mộ Dung Khánh, Tiết Thành Dân và bảy tám vệ sĩ xông vào, trước tiên bao quanh giường bệnh của ông lão. Mộ Dung Khánh kiểm tra nhịp thở và mạch của ông lão, sau khi xác nhận ông cụ vẫn ổn thì ông ta mới thả lỏng một chút.







Khi Tiết Thành Dân nhìn thấy tất cả các thiết bị y tế của ông Mộ Dung đã được tháo ra, lộ ra vẻ mặt tức giận, ông ta chỉ vào Đường Tuấn mà chửi rủa: “Tên họ Đường này! Anh muốn làm gì? Ý của anh là gì? Bây giờ anh đang chữa bệnh cho bệnh nhân mà không được sự đồng ý của người nhà bệnh nhân. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh có thể chịu trách nhiệm được không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.