Vương Tấn Lợi và Lý Ngọc Mai đều ngạc nhiên, có chút không biết làm sao. Cho dù bọn họ rất giỏi về giao tiếp, nhưng cũng không biết lúc này nên nói cái gì.
Trong không gian sự yên lặng lạ thường, Đường Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng, chủ động đẩy ghế ra, sau đó ngồi xuống.
Tôn Khanh đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Tuấn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu không nghe thấy tôi nói sao?”
Đường Tuấn lắc đầu cười khẽ, nói: “Tôi chỉ nghe thấy có người đang học chó sủa, về phần nói gì, tôi ngược lại không nghe thấy.”
Tôn Khanh đột nhiên nheo mắt lại, giống như một con rắn độc đang ngó chừng con mồi của mình. Khóe miệng của anh ta câu lên một nụ cười lạnh, nhìn Vương Tấn Lợi, nói: “Vương Tấn Lợi, tôi nể mặt anh mới tới nói chuyện với anh, Anh lại kêu người không biết tên này đến gặp tôi, đây chính là thái độ anh làm việc sao?”
Vương Tấn Lợi ngượng ngùng cười một tiếng, có hơi lúng túng, nói: “Anh ấy là Đường Tuấn, chính là bác sĩ Y học Cổ truyền trước tôi từng nói với anh.”
Tôn Khanh nói: “Thì sao? Chẳng qua là một tên bác sĩ Y học Cổ truyền nho nhỏ, lấy tư cách gì ngồi chung bàn với tôi. Tôi thấy anh cũng không có dáng vẻ hợp tác, ha ha, vậy hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
Nói xong, Tôn Khanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc đi qua người Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345161/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.