Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vũ ở một bên nhìn Đường Tuấn tán thưởng.



Trình Tuấn Vũ nghe xong thì cười nói: “Cậu thật thông minh. Thôi được rồi, tôi sẽ nhận cậu làm học trò vì tôi cũng có duyên với cậu.”





Đường Tuấn cúi đầu hành lễ bái thầy, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Trình Tuấn Vũ.







“Vì cậu đã nhận tôi làm thầy nên tôi cũng nên chiếu cố một chút.” Trình Tuấn Vũ lấy ra một tập sách cầm trên tay và nói: “Đây là cuốn sách Thái Cực Quyền và quyền thuật mà tôi đã luyện tập. Có các chiêu thức và phương pháp tương ứng về cách thổ nạp vận khí, cũng có thêm một số hiểu biết của tôi về võ thuật đều có trong đó. Coi như tôi có tặng cho cậu một món quà gặp mặt.”



Đường Tuấn cảm kích nhận lấy nó, trong lòng biết rằng việc bái thầy của mình đã thành công rồi. Nếu không có việc xin làm học trò, Trình Tuấn Vũ sẽ chỉ tán thưởng anh và thỉnh thoảng sẽ chỉ mạy một vài điều, ông ta chắc chắn sẽ không dốc lòng dạy anh như bây giờ. Trong mắt người luyện võ, mối quan hệ giữa thầy và trò tương đương như tình cha con. Sự hiện diện của một võ sư Trình Tuấn Vũ đồng nghĩa với việc anh có hậu thuẫn vững chắc trong giới võ thuật, anh có thể từng bước đi lên.



“Bây giờ chúng ta đã là thầy trò nên tôi có điều muốn nói với cậu.” Trình Tuấn Vũ nói: “Cậu mới tuổi này mà đã có thể làm tông sư, hơn nữa còn không được ai dạy, chắc chắn là cậu có tài năng trời sinh, không cần bàn cãi gì nữa, tôi nghĩ quyền giá tử của cậu không đồng nhất và hơi hỗn loạn, cũng chỉ mới đạt được nửa chừng.”



Đường Tuấn ngượng ngùng cười, võ công thực sự của anh có thể giấu diếm được đám người Trần Bá Phước, nhưng không thể che giấu được trước mắt Trình Tuấn Vũ.







“Tôi không muốn nói bất cứ điều gì về thân phận của cậu.” Lời nói của Trình Tuấn Vũ khiến trái tim Đường Tuấn như muốn vỡ tung, người bên kia dường như đã biết thân phận của anh.







“Nhưng võ công không chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm. Vị chân nhân trẻ tuổi Mục Phương của Vũ Đương, chú tiểu bị câm, thiên sư Trương An Đông ở núi Yên Tử, tài năng của họ không thua kém gì cậu, hơn nữa họ cũng đã bước vào cảnh giới Tông Sư trước ba mươi tuổi. Xuất thân của bọn họ có những lợi thế riêng, thậm chí còn được cao thủ ở cảnh giới Thần Hải tự mình chỉ điểm.” Trình Tuấn Vũ nói: “Tôi nói những cái này không phải để đả kích tinh thần của cậu, nhưng để nói với cậu rằng võ công thì không có giới hạn, cậu không được tự mãn.”







Đường Tuấn gật đầu, anh cũng đã nghe nói về ba người mà Trình Tuấn Vũ nhắc tới, ba người này đều là huyền thoại của thế hệ trẻ trong giới võ lâm, họ được mệnh danh là ba người có triển vọng nhất Thần Hải.







Hai ngày tiếp theo, Đường Tuấn vẫn ở lại thành phố Đà Nẵng, Trình Tuấn Vũ chỉ võ công cho anh. Trong thời gian này anh có trở về thành phố một lần để châm cứu cho Thẩm Ngọc Nhu. Anh cũng đã đến tập đoàn Ninh Thị, Dương Lộc đã bắt đầu đến thực tập tại tập đoàn này, Ninh Đình Trung giải thích cụ thể rằng cô ấy học rất nhanh, Đường Tuấn liếc nhìn cô ấy từ xa, nhưng không xuất hiện.







Trong sân của biệt thự, Đường Tuấn đang tập Thái Cực Quyền, còn Trình Tuấn Vũ đang hướng dẫn anh. Trong hơn hai ngày nay, võ công của Đường Tuấn tiến bộ nhanh chóng, những điều trước đây anh không hiểu cũng đã hiểu được nhờ sự hướng dẫn của Trình Tuấn Vũ, nếu bây giờ đấu với Đồ Thành, anh nhất định sẽ không chật vật như vậy.


















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.