Chương trước
Chương sau
Đường Tuấn giễu cợt: “Không phải lúc nãy còn nói muốn đánh tôi một trận sao?”



Hồng Minh thầm hốt hoảng trong lòng, anh ta nặn ra một nụ cười khó coi rồi nói: “Anh Đường cứ nói đùa, vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi. Ai dám động vào anh, Hồng Minh tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!”



Đường Tuấn cũng không có ý định gây khó dễ cho Hồng Minh nữa, anh ngồi xổm xuống trước mặt chủ phòng khám nói: “Bây giờ đã biết sai rồi chứ?”





Lúc này, chủ phòng khám đã hiểu cái người tên Đường Tuấn trước mặt mình này không phải người mà cậu ta có thể chọc vào, chỉ đành ôm mặt, liên tục gật đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, mong anh giơ cao đánh khẽ tha thứ cho tôi.”







Đường Tuấn sa sầm mặt mày nói: “Tôi không nói đến chuyện này!”



Anh nhặt một mảnh nhỏ của tấm bảng hiệu trên mặt đất rồi nói: “Cậu là bác sĩ, trị bệnh cứu người là việc nên làm chứ không phải dùng mắt chó thấy người ta thấp kém thì có thể tùy tiện chẩn đoán cho họ. Phải biết rằng chỉ vì một câu nói thiếu suy nghĩ của cậu có thể khiến bệnh nhân đánh mất mạng sống đấy! Lúc cậu học y chưa có ai nói với cậu như vậy sao?”



“Dạ dạ dạ! Tôi đã nhớ kỹ rồi!” Chủ phòng khám luôn miệng nói.



Đường Tuấn nói: “Nếu để tôi biết cậu lại tùy tiện chẩn đoán cho người ta một lần nữa thì phòng khám của cậu không cần mở cửa nữa đâu.” Chủ phòng khám cũng có chút tay nghề nên Đường Tuấn không định truy cùng đuổi tận chuyện này.



Anh ngẩng đầu nhìn Hồng Minh nói: “Sau này, để anh giám sát cậu ta, nếu để tôi biết mấy người làm xằng làm bậy thì… Hừ!”



Hồng Minh cười gượng gật đầu, trong lòng hận không thể lập tức bóp chết tên em họ của mình. Thằng khốn này làm ra chuyện gì thế này, lại còn kéo cả anh ta xuống nước chung.



Đường Tuấn đứng dậy, lúc này mới nói với mẹ con Dương Lộc: “Đi thôi, tôi đưa hai người về.”







Mẹ con Dương Lộc vốn định từ chối nhưng thấy Hồng Minh vạm vỡ hung thần ác sát ở đằng sau thì trong lòng có chút sợ hãi, lúc này mới vội vàng đồng ý.







“Anh Đường đi ạ.” Hồng Minh khom người, cung kính nói.







Chờ Đường Tuấn đi rồi Hồng Minh lại hung hăng đạp em họ thêm một cước, nói: “Mẹ kiếp! Mày nghe thấy chưa chưa, nếu mày lại khám bệnh bậy bạ cho người ta thì tao sẽ là người giết mày trước đấy!”







Chủ phòng khám vội vàng gật đầu, nhưng vẫn mang vẻ mặt khó chịu nói thầm: “Anh họ, rốt cuộc anh ta là ai vậy, quan tâm nhiều thứ vậy để làm gì. Em khám cho người ta cũng đâu ảnh hưởng gì đến anh ta.”







Hồng Minh trừng mắt liếc em họ một cái, nói: “Nếu sau này để tao nghe được mấy lời này nữa thì tao sẽ không dễ dãi như thế đâu! Đường Tuấn là người mà đại ca Trần Bá Phước của chúng ta còn phải đối đãi long trọng, há là người mày có thể đắc tội sao.”







Chủ phòng khám nghe vậy thì thành thực ngậm miệng lại. Người mà một ông lớn như Trần Bá Phước còn phải đối đãi kính trọng thì chẳng phải muốn giết cậu ta cũng dễ như giết một con kiến thôi sao. Về sau, nhờ vào sự kinh sợ này, chủ phòng khám Thanh Xuân đều rất cẩn thận khi khám bệnh cho người khác, chuyện này cũng trở thành một giai thoại.







Gia cảnh của Dương Lộc không tốt lắm, trên đường đưa mẹ con cô quay về, Đường Tuấn đã hiểu được sơ sơ. Ba của Dương Lộc mất khi cô còn nhỏ, vì vậy một tay mẹ đã nuôi cô nên người, giờ Dương Lộc đang theo học tại Học viện Thương mai của Đại học Vinh, năm nay cô học năm bốn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.