Thẩm Dũng càng nghe vẻ mặt càng tái xanh, ông không nghĩ tới mình chỉ nói có một câu thôi mà đã khiến Đường Tuấn đứng ở mặt đối lập với mọi người. Nhất là khi nhìn đến khuôn mặt nịnh nọt khinh thường của mấy người trong học viện, ông càng tức đến muốn đập bàn. Ông lấy ngón tay chỉ vào mọi người, nói: "Mấy người thì biết cái gì? Cái tên Lưu Hoan kia là cái thá gì, nếu lúc đó không có Đường Tuấn thì làm gì có cái tên Lưu Hoan ngày hôm nay."
"Hửm?" Ngón tay Ngô Thiên Hào đập đập mặt bàn, hài hước nói: "Nói như vậy thì chắc là cậu nhóc này là rất lợi hại, ngay cả bác sĩ Lưu Hoan cũng nhờ cậu mới có được danh tiếng như bây giờ, nếu không thì cậu nói nói cho chúng tôi nghe một chút, nếu nói hay thì không chừng tôi sẽ cho cậu ngồi ở đây."
Tuy rằng lời nói như là đang khách sáo, nhưng biểu cảm khinh thường như là đang xem phim hài của Ngô Thiên Hào rõ rành rành ra đó, ai mà không thấy được ý nghĩ của ông. Mọi người cười thầm trong lòng muốn nhìn xem người trẻ tuổi được giáo sư Thẩm Dũng nâng lên mây này làm sao từ bỏ xuống được?
Cảm thấy trong lòng sảng khoái nhất không ai khác là mấy người ngồi ở ba bàn còn lại, bọn họ còn không có tư cách ngồi ở bàn chính thì anh ta dựa vào cái gì được ngồi ở chỗ đó? Mỗi người đều phải ngồi ở trên vị trí thích hợp với mình, nếu ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3344958/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.