"À, là như vậy sao." Bỗng nhiên Mộ Dung Lan nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thay đổi, nói: "Không hay rồi, Trần La Sinh, cha của của thầy Trần là lãnh đạo của trường đại học Vinh, lúc nãy anh đắc tội anh ta như vậy, anh lại làm việc ở Đại học Vinh, chỉ sợ sẽ rước đến rất nhiều phiền phức."
Đường Tuấn lắc đầu cảm thấy không có gì cả.
Mộ Dung Lan thở dài, hơi tự trách mà nói: "Đều là bởi vì tôi. Nếu không thì như thế này đi, cậu từ chức ở Đại học Vinh đi bệnh viện làm việc đi. Lấy y thuật của cậu thì muốn làm bác sĩ chủ nhiệm cũng rất đơn giản."
Trong lòng cô ấy có suy nghĩ riêng, nếu Đường Tuấn đến bệnh viện làm việc thì hai người có thể được gặp nhau mỗi ngày.
"Không cần, Đại học Vinh có Trần La Sinh thì bệnh viện cũng có Lưu Hoan." Đường Tuấn thản nhiên nói.
Mộ Dung Lan giật mình nhớ đến Đường Tuấn cũng vì mình mà đắc tội với Lưu Hoan, con trai của viện trưởng. Nghĩ như vậy, cô ấy có hơi thất vọng, y thuật Đường Tuấn rất tốt nhưng lại không có chỗ dựa, ngay cả hạng người như Lưu Hoan, Trần La Sinh mà cũng có thể gây khó dễ cho anh thì nói chi đến phía sau cô ấy còn có những người lớn mạnh hơn Lưu Hoan, Trần La Sinh rất nhiều lần.
"Có lẽ đây là số mệnh rồi." Mộ Dung Lan than thở trong lòng.
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3344956/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.