Chương trước
Chương sau
Vừa nói, Đường Tuấn vừa thả lòng bàn tay ra.



Tần Nhu thầm nghĩ không tốt, chỉ tiếc là vừa nãy dùng sức quá nhiều nên không thể rút tay lại được. Hơn nữa, Đường Tuấn còn dùng một chút kỹ xảo, vừa buông tay ra Tần Nhu đã lui về phía sau mấy bước liên tục, sau đó lảo đảo rồi ngã oạch xuống đất ngay lập tức. Trán cô vô ý va vào góc bàn, xuất hiện một vết bầm nhỏ, dáng vẻ lúc này của cô trông vô cùng nhếch nhác.



Màn cãi vã của bọn họ đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Khi Tần Nhu ngã xuống thì những người ngồi gần đó đã âm thầm thầm nuốt nước bọt mà nhìn Đường Tuấn đầy thương cảm, không biết thằng nhóc này bị lừa đá vào đầu hay sao, ngay cả Tần đại thiếu cũng dám đụng tới.





Đường Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn Tần Nhu, đối mặt với khuôn mặt khó tin của Ninh Đình Trung nói:



“Cũng may vừa rồi tôi đã ghi nhớ thực đơn, nếu không thì bây giờ thực sự không thể gọi đồ ăn rồi. Ngồi đi, chúng ta cũng không thể đến Mãn Giang Lâu ngồi lãng phí như vậy.”







Ninh Đình Trung than thở trong lòng, bây giờ anh Đường có đủ can đảm để ăn sao. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ thảm thương vừa rồi của Tần Nhu, Ninh Đình Trung lại cảm thấy rất sảng khoái.



“Thôi kệ đi. Chết thì chết!” Trong lòng nghĩ như vậy, Ninh Đình Trung liền ngồi xuống.



“Tần thiếu Tần thiếu, cô không sao chứ?” Lúc này Lâm Anh Tài đã phát huy hết trách nhiệm mà một tên quèn cần phải có, vẻ mặt lo lặng vội vã đi tới chỗ Tần Nhu đưa tay ra đỡ.



Ai có thể ngờ rằng Tần Nhu lại tát ngay vào mặt Lâm Anh Tài một cái. Cô ta đang lo mình không có chỗ để trút giận, vậy mà tên Lâm Anh Tài này còn dám thò mặt lại gần đây. Trên mặt Lâm Anh Tài hiện lên một dấu tay đỏ ửng nhưng anh lại không dám nói điều một lời bất mãn nào. Thay vào đó, anh tiếp tục mặt dày mà quan tâm đến Tần Nhu.



Tần Nhu chật vật đứng dậy, vẻ mặt hung hăng dùng tay chỉ vào mặt Đường Tuấn và Ninh Đình Trung nói:



“Mẹ kiếp. Nếu hôm nay tao không giết hai tụi mày, tao sẽ không mang họ Tần nữa.”



Đường Tuấn liếc cô ta một cái, nói:





“Vậy e là cô phải đổi họ của mình rồi !”







Tần Nhu nghiến răng căm hận nhưng cô vẫn bình tĩnh không ra tay ngay. Cuộc chạm trán ngắn ngủi vừa rồi với Đường Tuấn khiến cô ta hiểu được đối phương không tầm thường như vẻ bề ngoài. Ít ra thì loại lực lượng đó cũng không phải người bình thường có thể có được. Cô ta đột nhiên cười khẩy nói:







“Hừ! Tụi bây vẫn chưa đáng để tao tự mình tay ta ra tay. Tụi bây có biết hôm nay người mà chúng tao cùng ăn ở Mãn Giang Lâu này là ai không? Trần Bá Phước, là ông lớn của thành phố Vinh tụi bây đó! Chẳng phải tụi bây kiêu căng lắm sao? Đợi đến lúc Trần Bá Phước tới, tao xem tụi bây có thể ngồi yên được không!”







“Trần Bá Phước sao?” Đường Tuấn lẩm bẩm, nói:







“Vậy cứ để ông ta tới đi.”







“Má! Tên nhóc này điên rồi sao? Còn muốn chơi luôn cả ông lớn Trần sao. Có phải là mới từ bệnh viện tâm thần ra không vậy?”







“Dám một mình xúc phạm đến ba người Trần Bá Phước, Tần Nhu và cả u Dương Hồng Phượng, chắc tên nhóc này chán sống rồi!”




“Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng ít người biết được độ cao của trời nhỉ, thật sự cho là Trần Bá Phước dễ nói chuyện lắm sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.