Chương trước
Chương sau
Bà Độc suy nghĩ hồi lâu mới trầm giọng nói: “Vì cậu đã cứu bà già này mấy lần rồi nên tôi cho cậu một lời khuyên. Đừng có lại gần tên Trần Bá Phước kia quá, ông ta không phải là người tốt đâu!”



Trong lòng Đường Tuấn hơi thắc mắc, tiện đó nói ra nghi ngờ trong lòng của mình: “Chẳng lẽ Trần Bá Phước chính là người đã hai lần sai khiến bà ám sát Lý Quang Huy?”



Bà Độc lộ ra vẻ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu quá coi thường bà Độc tôi rồi đấy. Trần Bá Phước chỉ là ngẫu nhiên mới luyện ra được nội lực, làm sao xứng để sai khiến tôi!”





“Vậy ý bà là gì?” Đường Tuấn hỏi.



Bà Độc lắc đầu nói: “Thực ra tôi cũng không biết là ai đã sai khiến tôi ám sát Lý Quang Huy, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện đó có liên quan đến Trần Bá Phước. Dù sao thì nếu Lý Quang Huy chết đi, người có lợi nhất chính là ông ta, với lại tên Trần Bá Phước khiến cho tôi có một cảm giác rất lạ. Sở dĩ tôi đồng ý giết Lý Quang Huy là vì bọn họ hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Nam, bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật quá ngu ngốc. Không hiểu sao có thể tin lời của bọn họ.”



Ngay cả Đường Tuấn cũng không biết làm cách nào để chữa khỏi bệnh cho Hoa Tiểu Nam thì bà Độc hoàn toàn không tin họ có cỏ Băng Phách hay có cao thủ y thuật cảnh giới Nhập Thần để chữa bệnh. Nếu họ có một trong hai thứ này thì làm sao còn phải dùng đến loại thủ đoạn hèn mọn này để ám sát Lý Quang Huy.







“Ra là vậy. Thế thì trước hết bà cứ sống ở biệt thự Green Garden đi, hôm nào đo tôi sẽ đến thăm.” Đường Tuấn nói. Đồng thời đặt chùm chìa khóa của ngôi biệt thự giá cao ngất trời trên bàn.



Bà Độc không từ chối nữa, bà cũng biết những gì Đường Tuấn nói rất đúng. Nếu cứ để Hoa Tiểu Nam chạy tới chạy lui như thế này thì e rằng con bé sẽ không thể chống cự được đến nửa năm.



Đường Tuấn không ở lại trong khu ổ chuột này nữa, sau khi giao chìa khóa biệt thự Green Garden cho bà Độc thì rời đi luôn. Vốn dĩ anh ta muốn hỏi bà Độc xem ở trên Cảnh giới Chân Khí thì có cảnh giới nào nữa hay không và liệu nó có liên quan gì đến cảnh giới Nhập Thần của Y thuật không. Nhưng mà xem ra ngay cả bà Độc cũng không biết bí mật này, vậy nên cuối cùng anh chỉ có thể tạm thời kìm nén sự nghi ngờ trong lòng.



Sau khi Đường Tuấn rời đi, bà Độc yêu cầu con rắn đen ra bên ngoài canh gác, bà ở trong nhà cùng với Hoa Tiểu Nam. Lúc này, Hoa Tiểu Nam đang chăm chú nhìn chùm chìa khóa đang nằm trên bàn của biệt thự Green Garden.



“Ha ha! Tiểu Nam thích thằng nhóc đó rồi hả?” Bà Độc thấy vậy không nhịn được cười. Phụ nữ của dân tộc Mèo rất dễ rơi vào bể tình, huống chi là tờ giấy trắng ngây thơ như Hoa Tiểu Nam. Mà Đường Tuấn cũng tài giỏi đến như vậy, tuổi còn trẻ đã là một tông sư võ thuật, tiềm lực vô hạn, chỉ đáng tiếc là hai người cũng không phải là một cặp đôi phù hợp.



Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam hơi đỏ lên, phụng phịu nói: “Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Cháu chỉ cảm thấy anh ta buồn cười thôi.”



Bài Độc dùng ngón tay chọc chọc trán của Hoa Tiểu Nam, nói: “Cũng chỉ có cháu dám nói một tông sư cảnh giới Chân Khí như vậy thôi!”



Hoa Tiểu Nam le lưỡi, bỗng nhiên hỏi: “Bà nội, anh ta giỏi như vậy sao?”



Bà Độc gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói: “Trong số những người trẻ tuổi mà bà từng gặp thì cậu ta có thể xếp trong top năm người!”



“Trong top năm? Chỉ là trong top năm thôi sao?” Hoa Tiểu Nam không khỏi hơi thất vọng, vẻ mặt như là một cô gái dẫn bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ nhưng lại không nhận được sự đồng ý.







“Cái con bé này, người trẻ tuổi mà bà đã gặp không biết bao nhiêu người. Trong đó có rất nhiều người là những người có thiên phú bẩm sinh trong các gia đình võ thuật hàng đầu. Đường Tuấn đã lọt vào top năm là đã đủ để tự hào rồi.” Bà Độc không để bụng.







Đột nhiên Hoa Tiểu Nam ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm bà Độc, nói: “Bà nội, vậy so với anh ta thì sao?”







Cô gái hỏi ai cũng không nói rõ là ai nhưng mà bà Độc vẫn biết “Anh ta” trong miệng Hoa Tiểu Nam là ai. Khuôn mặt bà hơi thay đổi, trước ánh mắt mong đợi của cô gái bà lắc đầu và nói: “Không so được. Tuy rằng Đường Tuấn rất giỏi nhưng không có ai chống lưng cho cậu ta cả. Mà thằng nhóc kia, nếu bà không đoán nhầm thì sau khi chúng ta rời khỏi dân tộc Mèo cậu ta sẽ nhanh chóng được mấy lão già đó nâng đỡ thay thế vào vị trí của cháu. Sau lưng cậu ta có hậu thuẫn và toàn bộ tài nguyên của toàn bộ chín mạch dân tộc Mèo, dù là đặt trong những gia đình võ thuật hàng đầu cũng không thua kém ai.”







Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam trở nên ảm đạm, khẽ siết chặt nắm đấm.







Bà Độc khẽ thở dài nhìn về phía nam, đó chỉ là nói đến chỗ dân tộc mèo mà thôi. Bà cũng không nói với Hoa Tiểu Nam là Đường Tuấn có gánh trên vai mối hận của gia đình, anh ta có thể tiếp tục lớn mạnh hay không vẫn còn là vấn đề chưa có lời giải chắc chắn.







“Có lẽ anh ấy thực sự có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thần và có thể đưa nhà họ Đường lên vị trí lớn mạnh hơn bao giờ hết.” Hoa Tiểu Nam lẩm bẩm.







Bà Độc không nói nhiều, chỉ vỗ vai cháu gái. Nếu như cảnh giới Nhập Thần dễ dàng như vậy thì Tuệ Tĩnh và Lê Hữu Trác đã không phải là hai người duy nhất từ xưa đến nay đạt tới cảnh giới đó. Về khôi phục lại vinh quang cho họ Đường, về tai họa của họ Đường, Bà Độc đã mơ hồ đoán được điều gì đó, tuy rằng Đường Tuấn rất mạnh nhưng dưới loại tình thế hiện nay, e rằng cũng chỉ là kiến càng gặm cây mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.