Chương trước
Chương sau
“Thật ra vừa rồi cậu không cần phải để lộ thực lực của bản thân.” Bỗng nhiên bà Độc nói. Với kỹ thuật châm cứu kỳ dị của Đường Tuấn thì cho dù anh không dùng đến thực lực chân chính cũng có thể để đánh bại được Phó Văn Sơn và Lưu Trọng Minh.



“Nếu để cho bọn họ biết cậu là người nhà họ Đường mà không phải những gia tộc võ thuật kia. Đến lúc đó không chỉ riêng Hình Ý Môn thôi mà e rằng những gia tộc võ thuật khác cũng sẽ ép cậu theo phe phái của bọn họ. Nếu như cậu không nhận lời lôi kéo của họ, tôi sợ là?” Bà Độc không nói tiếp nữa. Cao thủ cảnh giới Chân Khí có thể thành lập một gia tộc võ thuật mới, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải phân chia lại các nguồn tài nguyên và thế lực, chắc chắn những gia tộc võ thuật lâu đời đó sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Nếu không có thế lực nào chống lưng thì bọn họ sẽ tìm cách giết chết Đường Tuấn!





Đường Tuấn gật đầu nói: “Ta không có sự lựa chọn nào khác.”



Tiếng nói bà Độc khựng lại nhưng cũng không biết làm sao để an ủi, sau một hồi lâu chỉ có thể nói: “Cậu đã vất vả rồi.”







Hai người trở về khoảng sân nhỏ trong khu ổ chuột, con rắn đen và cô gái trông rất vui mừng khi nhìn thấy bà Độc an toàn trở về. Dưới sự giới thiệu của bà Độc, Đường Tuấn mới biết cô gái không thể tự mình đi lại này tên là Hoa Tiểu Nam.



Lúc này một nhóm ba người bọn họ và một con rắn đen đều ở trong sân.



Bà Độc lo lắng nhìn Đường Tuấn, có mấy lần muốn mở miệng ra hỏi han nhưng lại sợ Đường Tuấn sẽ bị quấy rầy nên cố nhịn im lặng.



Sau Khi Đường Tuấn bắt mạch cho Hoa Tiểu Nam xong, vẻ mặt trở anh trở nên nghiêm trọng và nói: “Bệnh này của cô ấy bắt đầu từ khi nào? Không phải là bẩm sinh đúng không?”



Lúc trước khi ở Công viên Xanh, bà Độc có nói bệnh của cháu gái bị mắc từ nhỏ, lúc đầu Đường Tuấn nghĩ rằng là căn bệnh lạ bẩm sinh giống như của Thẩm Ngọc Nhu, nhưng mà sau khi truyền chân khí đi khắp cơ thể của Hoa Tiểu Nam, anh lại cảm nhận được có một chút chất ăn mòn rất mạnh sót lại trong cơ thể của cô gái này.



Nghe xong những lời này trong mắt bà Độc hiện lên một tia sát khí, nói: “Đúng vậy, bệnh của Tiểu Nam không phải là bẩm sinh mà là do khi còn nhỏ bị người ta bỏ độc. Mặc dù tôi đã kịp thời loại bỏ phần lớn độc tố khỏi người con bé nhưng vẫn sót lại một ít chất độc trong cơ thể, những thứ đó bào mòn cơ thể và phá hủy các chức năng cơ thể của con bé mỗi ngày. Lúc ban đầu, con bé vẫn có thể đi lại được nhưng khi chất độc càng ngày càng ngấm sâu vào thì ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn và bây giờ trở thành như thế này.”







Nói đến đây, bà Độc cắn chặt môi mình không nói thêm được gì nữa. Cháu gái của bà chỉ có thể sống được thêm nửa năm nữa thôi, đây là cơn ác mộng kinh hoàng ám ảnh bà mỗi đêm!







“Quả nhiên là như vậy.” Đường Tuấn nói.







“Vậy thì Đường tông sư, bệnh của Tiểu Nam có chữa được không?” Bà Độc vội vàng hỏi.







“Tôi sẽ thử xem như thế nào.” Đường Tuấn nói.







Bà Độc vốn đã thông thạo ngành y nên những vật dụng y tế như kim châm bạc luôn luôn có sẵn.







Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Đường Tuấn để cô gái nằm trên giường và cầm cây kim châm bạc đã được khử trùng trên tay. Lúc này vẻ mặt của anh ta nghiêm túc hơn bao giờ hết, kim châm bạc trong tay khẽ run lên, đâm vào các huyệt vị trong cơ thể Hoa Tiểu Nam với tốc độ nhanh chóng và chính xác.







Chỉ trong thời gian vài giây, Đường Tuấn đã đâm lên tám mũi kim, sắc mặt của anh cũng càng lúc càng trở nên tái nhợt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.