Chương trước
Chương sau
“Bác, bác sĩ Đường, vậy ý của anh là căn bệnh này của tôi vẫn có thể chữa được đúng không?” Lưu Hoan đã không còn thái độ vênh váo hung hăng trước đó từ lâu rồi, thái độ tốt đến giống như con chó giữ nhà vậy. Chủ yếu là anh ta thật sự bị doạ sợ rồi, ở trước cái mạng nhỏ của mình, tôn nghiêm thì được coi là gì nữa chứ?



Đường Tuấn gật đầu, nói: “Quả thực là có thể chữa. Nhưng anh có thể sẽ phải chịu chút khổ.”





“Bác sĩ Đường, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, khổ gì tôi cũng chịu.” Lưu Minh gật đầu như gà mổ thóc.



Đường Tuấn cực kỳ tán thưởng nhìn Lưu Hoan một cái, nói: “Rất tốt. Vậy thì anh dựa theo những lời tôi nói mà làm nhé.”







Lưu Hoan gật đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn Đường Tuấn nói tiếp phần sau. Bây giờ nếu Đường Tuấn bảo anh ta đi ăn phân chó, thì sợ là anh ta cũng sẽ không hề do dự.



“Dùng ngón tay xoa bóp vị trí dưới nửa phần rốn nửa.” Đường Tuấn nói.



Lưu Hoan lập tức làm theo, nhưng một lúc sau lại lắc đầu, nói: “Bác sĩ Đường, không có cảm giác gì cả.”



Đường Tuấn nói: “Thế thì do anh dùng chưa đủ lực. Nghe theo khẩu lệnh của tôi, một, hai, ba, ấn!”



Theo tiếng hô ‘ba’ của Đường Tuấn, Lưu Hoan theo bản năng ấn mạnh xuống. Anh ta vừa định nói mình không có cảm giác gì, nhưng đột nhiên một trận buồn đái kéo đến, giống như thuỷ triều vậy một khi phát ra thì không thể thu lại. Vẻ mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức, vừa định đi vào phòng vệ sinh. Nhưng vừa mới bước đi được một bước, thì cảm thấy quần bị ướt một mảng. Một tiếng nước róc rách vang lên từ trên người của anh ta.



Anh ta vậy mà lại đái cả ra quần!







Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vậy mà lại đái ra quần trước mặt người khác! Hơn nữa người này còn là cậu chủ của viện trưởng bệnh viện Việt Nhất, chuyện này nếu bị nói ra ngoài, thì sợ là không biết sẽ cười mất mấy cái răng nữa.







Vẻ mặt của Lưu Hoan trở nên xanh mét cực kỳ khó coi, vẻ mặt oán độc nhìn Đường Tuấn. Anh ta có ngu hơn nữa, thì lúc này cũng hiểu được là Đường Tuấn đang ngấm ngầm giở trò, bản thân mình căn bản bản là không có bệnh gì. Tất cả những thứ vừa nãy đều là âm mưu của Đường Tuấn, nhưng anh ta thật sự không hiểu Đường Tuấn sao có thể làm được.







“ y da. Bác sĩ Lưu, tôi bảo anh xoa bóp huyệt, sao anh lại ấn huyệt Khí Hải thế.” Biểu cảm vẻ mặt của Đường Tuấn cực kỳ thiếu đánh nói.







“Thằng khốn! Rõ ràng là mày bảo tao ấn!” Bây giờ Lưu Hoan hận bản thân, đưa đầu chôn vào đất. Ở trước mắt người con gái mà mình thích mất mặt như thế, làm anh ta về sau làm sao làm người được nữa.







Đường Tuấn nhún vai cười một cái, nói: “Đường đường là con trai của viện trưởng bệnh viện, còn tự nói là vừa du học từ nước ngoài trở về, sao đến cả huyệt Khí Hải ở vị trí nào cũng không biết.”







Anh nhíu mày, nói: “Nhưng bác sĩ Lưu anh tuy không mắc phải căn bệnh nghiêm trọng gì, nhưng gần đây vẫn nên uống nước nhiều chút. Nộ khí lớn quá, mùi nồng cực.”







Nói xong, anh cũng không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Lưu Hoan, nói với Mộ Dung Lan ở bên cạnh đang nín cười đến khó chịu: “Bác sĩ Mộ Dung, chúng ta đi ra ngoài trước đi. Tôi thấy bác sĩ Lưu chắc chắn là có chuyện phải làm. Chúng ta đi ra đi đừng phiền đến anh ta nữa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.