Một lúc sau, nhà họ Lý đến, Khổng Ngọc Lan mới tỉnh dậy.
“Em thấy thế nào rồi?” Lý Quang Huy ngồi ở bên giường vừa đỡ Khổng Ngọc Lan, vừa quan tâm hỏi.
Khổng Ngọc Lan phút chốc cảm nhận được, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói yếu ớt, nói: "Tốt hơn nhiều rồi. Hết đau rồi. Anh gọi bác sĩ qua đây đi, lần này em nhất định phải cảm ơn người ta." Bệnh tình phát tác chưa đầy nửa ngày, nhưng Khổng Ngọc Lan cảm thấy mình sống không bằng chết, khi nghĩ đến cơn đau đó bà cảm thấy da đầu ngứa ran.
Họ nhà Lý trong phòng nghe vậy, quay lại nhìn Thẩm Dũng đang đứng trong góc. Giờ đây, bọn họ ngày càng cảm thấy hứng thú với vị bác sĩ bí ẩn kia, ngay cả bác sĩ Cao và giáo sư Thẩm cũng bất lực với căn bệnh quái ác nhưng anh ta đã chữa khỏi. Thành phố Vinh làm gì có bác sĩ nào giỏi như vậy?
"Ha ha! Bạn tôi không muốn tôi nói tên ra, tôi nghĩ giám đốc Lý sẽ không ép tôi." Thẩm Dũng cười nói.
Lý Quang Huy gật đầu nói: "Đương nhiên là không. Xin giáo sư Thẩm gửi lời giúp tôi đến cho bạn của ông. Nếu sau này có cần gì thì cứ nói với Lý Quang Huy tôi."
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Khổng Ngọc Lan đã khỏi bệnh rồi, Cuối cùng ông cũng không phải buông bỏ thể diện để tìm tên tiểu tử Đường Tuấn.
Thẩm Dũng đồng ý, đột nhiên nói: “Giám đốc Lý, bạn của tôi có chuyện nhờ tôi nói cho ông.”
“Ồ?” Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2503182/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.