Sau khi dọn dẹp căn phòng một chút, Đường Tuấn chuẩn bị đi ngủ. Chỉ là anh nằm trên giường mãi mà không ngủ được. Bà lão dân tộc Mèo có bản lĩnh cổ thuật thật đáng sợ nhưng còn cái gì mà Cảnh Giới Chân Khí, điều này dường như đang ám ảnh trong tâm trí anh. Lúc này anh giống như một đứa trẻ bị lạc đường, không một ai đến chỉ cho anh cách thoát khỏi nơi đó, dáng vẻ tràn đầy cô độc và bơ vơ.
Cứ nghĩ như thế, Đường Tuấn cũng không biết mình đã thiếp đi lúc nào.
Ngày hôm sau, trong biệt thự của nhà họ Thẩm.
“Người anh em Đường, bệnh tình của cháu gái tôi thế nào rồi?” Thẩm Dũng nhìn Đường Tuấn hỏi. Buổi sáng bệnh tình của Thẩm Ngọc Nhu dường như có xu hướng mất kiểm soát, vì vậy Thẩm Dũng vội vàng gọi điện bảo Đường Tuấn đến.
Đường Tuấn xoa xoa thái dương cho bớt mệt mỏi, lắc đầu: "Châm cứu chỉ có thể tạm thời áp chế khí lạnh trong người cô ấy. Theo tình hình hiện tại, cách ba ngày phải châm cứu một lần, nếu không khí lạnh trong người cô ấy sẽ càng không thể khống chế nổi."
Đây đã là lần thứ 2 châm cứu cho Thẩm Ngọc Nhu nên Đường Tuấn cũng sờ ra được đường lối.
“Ba ngày một lần.” Thẩm Ngọc Nhu lẩm bẩm một câu, thở dài một hơi nói: “ Vậy sau này chỉ có thể làm phiền người anh em Đường rồi.”
Đường Tuấn khẽ lắc đầu, chẳng qua là nội tâm của anh muốn được nhiều hơn thế. Vốn dĩ anh còn muốn mượn lần châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2503165/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.