Trước Tiếp
"Giáo sư Thẩm cũng không phải cần tự trách mình, phương pháp mà Hứa đại sư dùng có chút đặc biệt, người bình thường nhìn không ra cũng là chuyện bình thường." Đường Tuấn an ủi. Nếu như không phải có thành tựu to lớn trong y học cổ truyền của nhà họ Đường thì anh cũng không có cách nào để nhận ra.
Thẩm Dũng nghe vậy, ngược lại xấu hổ hơn nữa, nói: "Người anh em họ Đường này không cần phải an ủi tôi. Tôi chỉ là tiếc hận bản thân mình không thể thành thục y học cổ truyền, để giảm thiểu thành kiến của mọi người với y học cổ truyền.”
Tình trạng của y học cổ truyền trong những năm này không được tốt lắm, thậm chí còn bị một số người xem như là tà thuật phong kiến. Cho nên để phát triển được y học cổ truyền thì trước tiên chúng ta phải khiến cho mọi người thay đổi định kiến này. Đây là việc mà ông cụ Đường đã dùng cả đời để thực hiện, Đường Tuấn tuyệt đối không dám quên.
"Vậy thì kế theo mọi người tính làm gì với vị Hứa đại sư này như thế nào?" Đường Tuấn trầm ngâm hỏi.
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, nói: "Mặc dù anh vạch trần được thủ đoạn của Hứa Tường Anh, nhưng mà hôm nay anh cũng khiến cho các giáo sư và viện trưởng của học viện y học mất đi thể diện. Chỉ sợ bọn họ chẳng những sẽ không thừa nhận mà ngược lại còn càng thêm xem trọng Hứa Tường Anh. Không chừng bọn họ sẽ thật sự thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2502941/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.