🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

“Tuy nhiên, phương thuốc của anh đã kê sai rồi!” Đúng lúc này, Đường Tuấn lập tức thay đổi lời nói, ánh mắt hơi nghiêm nghị nhìn vào Vương Tấn Lợi, nói: “Bột nhân sâm dĩ nhiên có thể trị hết bệnh của cô ta, nhưng lại không thích hợp để cô ta uống vào lúc này.”

Đường Tuấn nhìn thoáng qua người phụ nữ, nói: “Nếu như tôi nhìn không nhầm, gần đây cô vừa tới nguyệt sự.”

Người phụ nữ sững sờ, trên má lập tức ửng hồng lên, cho dù cô ta đã qua nguyệt sự, nhưng nói ra chuyện này trước mặt một người đàn ông vẫn cảm thấy hơi khó xử. Nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Tuấn thì cô ta vẫn gật đầu thừa nhận: “Nhưng chuyện này có quan hệ gì với việc anh Vương kê đơn thuốc cho tôi?”

Đường Tuấn nói: “Trong thời gian này, ẩm thực của cô chủ yếu là thanh đạm, mà bột nhân sâm lại là loại thuốc bổ, nếu điều trị không thích đáng, rất có thể sẽ để lại mầm tai họa. Tốt hơn là nên dùng canh nóng giảm đau bụng thôi, chỉ cần uống năm lần là có thể trị tận gốc!”

“Tôi nghĩ với thành tựu y thuật của anh có thể nhìn ra được những thứ này, nhưng anh vẫn kê đơn thuốc là bột nhân sâm, không biết anh suy nghĩ cái gì?” Đường Tuấn lạnh lùng nói.

Anh vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho Vương Tấn Lợi, không muốn bóc trần sự thật về chuyện này. Sở dĩ Vương Tấn Lợi kê đơn thuốc về bột nhân sâm, thật ra là do người phụ nữ này ăn mặc không tầm thường, mà bột nhân sâm càng quý hơn nước canh bổ dạ dày, chắc chắn ở Bảo Tế Đường có thể kiếm thêm được chút tiền.

“Cậu đang nói bậy! Sao cậu Vương có thể nhìn nhầm được!” Chú Đinh tin tưởng nhất là y thuật của Vương Tấn Lợi, tất nhiên là không tin, không nhịn được rống to.

“Ha ha.” Đường Tuấn lại cười nhạt một tiếng.

“Đủ rồi! Là tôi không đúng!” Vương Tấn Lợi bất chợt quát lên, sau đó nói một tiếng xin lỗi với người phụ nữ kia.



“Đến anh.” Vương Tấn Lợi trầm giọng nói.

Vừa rồi Đường Tuấn phơi bày bản lĩnh như vậy, cuối cùng đủ khiến người đàn ông mập mạp kia không thể nói thêm cái gì, nhưng vẫn không có ai chủ động đứng ra để anh chữa trị.

“Ha ha. Vậy làm phiền cậu trai trẻ xem cho tôi một chút.”

Trong nhóm năm người lớn tuổi có một người chủ động đứng dậy, cười ha hả nói, cũng coi như là giải vây cho Đường Tuấn.

Đường Tuấn cười một tiếng, nhìn thoáng qua sắc mặt của người già kia, nói: “Ông à, gần đây có phải ông thường xuyên hô hấp dồn dập, đứng không vững, tay chân đau buốt, tứ chi không có sức đúng không?”

Đôi mắt đục ngầu của ông cụ sáng lên, nói: “Đúng vậy, không biết cậu trai trẻ có cách gì chữa được bệnh này.”

Đường Tuấn lấy ra một tờ giấy từ bên cạnh, bàn tay thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, chỉ chừng nửa phút đã viết xong một đơn thuốc, rồi nói: “Ông à, ông là trúng gió độc, tôi kê cho ông một bài thuốc trúc lịch. Ông uống chừng hai tuần lễ, qua vài đơn là có thể khỏi hẳn.”

Lúc nói chuyện, anh đã định đưa đơn thuốc cho ông cụ, chú Đinh lại mở miệng, nói: “Này, cậu kê thuốc lung tung như vậy lỡ kê sai thì sao bây giờ? Dù sao cũng phải để cho cậu chủ nhà tôi xem qua một chút chứ.”

Đường Tuấn nhìn thoáng qua chú Đinh, sau đó anh đưa đơn thuốc trong tay cho Vương Tấn Lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.