Trước Tiếp
“Bác, bác sĩ Đường, vậy ý của anh là căn bệnh này của tôi vẫn có thể chữa được đúng không?” Lưu Hoan đã không còn thái độ vênh váo hung hăng trước đó từ lâu rồi, thái độ tốt đến giống như con chó giữ nhà vậy. Chủ yếu là anh ta thật sự bị doạ sợ rồi, ở trước cái mạng nhỏ của mình, tôn nghiêm thì được coi là gì nữa chứ?
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Quả thực là có thể chữa. Nhưng anh có thể sẽ phải chịu chút khổ.”
“Bác sĩ Đường, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, khổ gì tôi cũng chịu.” Lưu Minh gật đầu như gà mổ thóc.
Đường Tuấn cực kỳ tán thưởng nhìn Lưu Hoan một cái, nói: “Rất tốt. Vậy thì anh dựa theo những lời tôi nói mà làm nhé.”
Lưu Hoan gật đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn Đường Tuấn nói tiếp phần sau. Bây giờ nếu Đường Tuấn bảo anh ta đi ăn phân chó, thì sợ là anh ta cũng sẽ không hề do dự.
“Dùng ngón tay xoa bóp vị trí dưới nửa phần rốn nửa.” Đường Tuấn nói.
Lưu Hoan lập tức làm theo, nhưng một lúc sau lại lắc đầu, nói: “Bác sĩ Đường, không có cảm giác gì cả.”
Đường Tuấn nói: “Thế thì do anh dùng chưa đủ lực. Nghe theo khẩu lệnh của tôi, một, hai, ba, ấn!”
Theo tiếng hô ‘ba’ của Đường Tuấn, Lưu Hoan theo bản năng ấn mạnh xuống. Anh ta vừa định nói mình không có cảm giác gì, nhưng đột nhiên một trận buồn đái kéo đến, giống như thuỷ triều vậy một khi phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489802/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.