Trước Tiếp 
Đường Tuấn sửng sốt, trong lòng thầm lắc đầu. Tuy rằng Lý Quang Minh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng nghĩ đến thái độ của Lý Ngọc Mai đối với mình lãnh đạm như vậy, nếu cô ấy thật sự có ý với anh, như vậy mới là lạ đấy. Lý Quang Minh vỗ vai Đường Tuấn nói: “Tóm lại, làm việc chăm chỉ, tôi rất xem trọng cậu. Vương Tấn Lợi quá kiêu ngạo, Tề Hưng có tâm tư không đơn thuần, cũng không xứng đôi với cháu gái tôi chút nào.” 
Đường Tuấn cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói, nói chuyện này với Lý Quang Minh còn không bằng đánh nhau một trận sáng khoái với lão Bạch vừa rồi còn hơn. 
Công viên xanh rất lớn, Đường Tuấn cùng Lý Quang Minh đi bộ hơn mười mấy phút vẫn chưa đi hết. Lúc này, cả hai đang đi vào một khu rừng hoa quế, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế phiêu dạt trong không khí. Ông lão ngửi thấy mùi hương hoa quế thơm ngào ngạt, trên mặt nở một nụ cười, nhìn dáng vẻ chắc hẳn tâm trạng rất tốt. Nhưng ngay lúc Đường Tuấn ngửi thấy mùi hương này sắc mặt anh thay đổi rõ rệt lập tức nín thở. Anh muốn nhắc nhở Lý Quang Minh nhưng đã quá muộn, Lý Quang Minh bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó nghiêng người ngã xuống đất, cũng may Đường Tuấn kịp thời đỡ lấy ông lão. 
Đường Tuấn đỡ lấy ông lão, may mà bên cạnh có một cái bàn đá, đành tạm thời để Lý Quang Minh ngồi lên đó. 
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt chợt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489778/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.