Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

Đường Tuấn nhìn bóng dáng rời đi của bà Độc, liền lâm vào trong suy tư. Lúc nãy anh không hỏi bà Độc, ai đã sai khiến bà đến ám sát Lý Quang Huy. Với sự kiêu ngạo ngấm vào xương cốt của người phụ nữ bộ tộc người Mèo như bà Độc thì bà ta sẽ không bao giờ làm ra những chuyện này, hơn nữa Đường Tuấn cũng không có hứng thú muốn biết. Nếu lần này không phải anh bị liên lụy thì cho dù nhà họ Lý có gặp bất trắc gì cũng không liên quan gì đến anh.

Đi đến bên cạnh bàn, Đường Tuấn thở dài, trong lúc không để ý mình đã bị cuốn vào trong thị phi của mấy gia tộc lớn.

Sau khi Đường Tuấn truyền cho ông lão Lý Quang Minh một dòng chân khí ông mới từ từ tỉnh lại.

"Tôi, sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?" Ông lão xoay xoay cái đầu hơi cứng của mình, không rõ vì sao mình đang nói chuyện thì đã ngủ thiếp đi.

"Aiz, già rồi nên cơ thể cũng bị xuống dốc, chỉ nói chuyện có một lát mà cũng có thể ngủ đi được. Không thể tiếp đón cậu chu đáo, Đường Tuấn đừng trách người già nhé." Lý Quang Minh tự giễu nói Đường Tuấn lắc lắc đầu, nói: "Ông đừng nói như vậy, thân thể của ông vẫn còn rất tốt."

Ánh mắt Đường Tuấn thuộc loại sắc bén, chỉ cần nhìn qua một cái đã có thể hiểu rõ sơ lược tình hình cơ thể của ông lão. Tuy rằng chức năng cơ thể không được như lúc trẻ nhưng so với những người già cùng tuổi thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ha ha! Hy vọng được như lời cậu nói." Ông ta cười nói: "Người già như tôi thì chỉ hy vọng có thể có một ngày được nhìn thấy cả bốn thế hệ cùng nhau tụ họp lại đông đủ. Cậu cũng phải ráng cố gắng, sớm ngày tóm được cháu gái ngoan của tôi đấy nhé, đừng để cho người già như tôi phải chờ quá lâu."



Đường Tuấn không khỏi ngượng ngùng.

"Ha ha ha!" Lý Quang Minh thấy thế, vui vẻ cười to.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có mấy vệ sĩ tướng tá cao to từ xa xa chạy đến, vẻ mặt căng thẳng vội vàng. Sau khi nhìn thấy Lý Quang Minh bình an vô sự, họ mới bình tĩnh lại được. Người dẫn đầu đám người đó không nói một lời đã đi qua nắm lấy cánh tay của Lý Quang Minh, nói: "Xin ông đi theo chúng tôi, nơi này không an toàn!"

Lý Quang Huy đang nói chuyện vui vẻ với Đường Tuấn, bỗng nhiên bị làm phiền nên sắc mặt rất khó chịu, nói: "Các cậu làm gì đấy? Lý Quang Huy dạy các cậu làm việc như vậy sao?"

Mấy tên vệ sĩ liếc nhau, vị trước mặt chính là cha của ông chủ, không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội. Họ nhẫn nại giải thích nói: "Thưa ông, ông chủ đã bảo chúng tôi đưa ông đi. Vừa nãy đã có người lẻn vào trong công viên Xanh. Đại tiểu thư và cậu chủ đang nghị sự ở trong đại sảnh, ra lệnh cho chúng tôi dẫn ông qua đó để không xảy ra việc ngoài ý muốn."

Lý Quang Minh nói: "Có thể có việc gì ngoài ý muốn chứ. Không phải Lý Quang Huy nói công viên Xanh này là của nó sao, ở trên địa bàn của mình mà cả cha mình cũng không bảo vệ được, còn đòi làm ông chủ cái gì chứ. Tôi ở đây nói chuyện phiếm cùng với Đường Tuấn rất vui vẻ, mấy người đến gây rối cái gì!"

Lúc nãy Đường Tuấn bị một nhóm người của tập đoàn Thịnh Thiên xoi mói chế giễu đã khiến ông cụ tích một bụng tức giận, bây giờ lại bị mấy tên vệ sĩ này không nói một tiếng đã muốn dẫn mình đi, một bụng tức giận chưa nuốt trôi lại bùng lên.

Mấy anh vệ sĩ không dám hó hé một tiếng, chỉ có thể đưa mắt nhìn Đường Tuấn, nói: "Mời anh Đường và ông cụ đi theo chúng tôi. Nếu không lỡ có việc gì xảy ra chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.