Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

"Bác tài, đường này không phải đường đi đến trường đại học." Đường Tuấn hơi cau mày.

Tài xế hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: "Cậu nhóc này, vừa nhìn là đã biết cậu không phải là người địa phương. Con đường này là đường tắc để đi nhanh hơn đến trường đại học đấy, đi đường này có thể tiết kiệm được ba bốn mươi ngàn lận. Tôi thấy sinh viên mấy cậu khó khăn nên bớt chút tiền cho cậu, cậu hiểu không?"

"Xem ra là ngồi phải taxi đen rồi." Đường Tuấn nghĩ thầm trong lòng. Anh cũng không vạch trần tài xế ngay bây giờ mà còn rất có hứng thú ngồi nhìn xem tên tài xế này muốn làm cái quái gì.

Khoảng năm sáu phút sau, tài xế dừng xe trước một trạm xăng dầu, nói: "Cậu nhóc, cậu cứ ngồi đó. Tôi đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngay."

Nói xong cũng không đợi Đường Tuấn đồng ý đã đi thẳng một mạch xuống xe.

Thấy Đường Tuấn không ngăn cản, tài xế thầm nghĩ trong lòng "Thành công rồi". Đồng thời tự cảm thán mình thật là quá may mắn, từ mấy ngày trước mệnh lệnh của đại ca truyền xuống bọn cấp dưới, mấy người bọn họ phải tăng ca thêm giờ để đi tìm người này, không nghĩ tới mình lại nhanh chóng gặp phải người này như vậy.

Sau khi tài xế rời đi không bao lâu, đã có mấy thanh niên nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng cầm ống sắt rỗng ruột từ trong trạm xăng dầu đi ra, vây xung quanh taxi. Cầm đầu là một thanh niên nhuộm cái đầu xanh lá, nhìn cái đầu tóc lộn xộn buộc thành một chùm phối với cái màu xanh đọt chuối, quả thật không khác gì đội một cái nón xanh bự tổ chảng.

Thanh niên tóc xanh ngậm thuốc lá trên miệng, phun ra một hơi khói, lấy ống sắt gõ gõ lên mui xe, nói: "Nhóc con, còn không nhanh chóng cút ra đây, chẳng lẽ còn chờ ông đây mời mày ra à."



"Ha ha ha! Nhìn tên nhóc này ngu ngốc như vậy, không phải là bị chúng ta dọa cho ngu luôn rồi chứ." Mấy tên du côn xung quanh ồn ào nói.

Thanh niên tóc xanh nghe vậy, trên mặt nở nụ cười đắc chí, vuốt vuốt đầu tóc màu xanh, như thể là rất vừa lòng với mấy lời này.

Đường Tuấn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng anh vẫn "Rất nghe lời" từ trên xe đi xuống.

"Nhóc con, nhìn bộ dạng sợ sệt của mày xem!" Tên du côn tóc xanh lấy cái ống chỉ chỉ Đường Tuấn, cười nói: "Yên tâm. Ông đây chỉ có hứng thú với mấy cô em xinh đẹp, không có hứng thú với loại ẻo lả như mày đâu."

Cậu ta chỉ chỉ trạm xăng dầu, nói: "Đi, đại ca của tụi tao đang ở bên trong chờ mày đấy. Khà khà, đợi chút nữa thì nhớ sáng con mắt lên tí, nói không chừng sẽ có thể bớt đau khổ đấy."

Nói xong, cậu ta dẫn đầu đi trước, không thèm lo lắng Đường Tuấn có chạy trốn hay không.

Mà Đường Tuấn thì chỉ hơi nhíu mày, sau đó cũng đi theo phía sau tên du côn.

Thanh niên tóc xanh thầm mắng một tiếng đồ thỏ đế, nếu lúc nãy Đường Tuấn thử chạy trốn một chút thì cậu ta có thể được thả lỏng gân cốt rôi. Từ sau khi nhuộm tóc, cậu ta thích nhất là vừa đánh người vừa hất hất đầu tóc xanh bồng bềnh của mình, thoải mái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.