Trước Tiếp 
Khi cô gái nhìn thấy Đường Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ, cả người co lại, nhưng cô không cử động được nhiều. Đường Tuấn nhìn thấy cách chỗ cô gái không xa có một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn nằm ngang trên mặt đất, dường như cô gái đã vội vàng nhảy xuống từ trên xe lăn. 
Một cô gái đáng yêu như vậy lại không thể tự mình bước đi! Đường Tuấn có chút thương tiếc, giống như nhìn thấy khiếm khuyết trên một món đồ đẹp đẽ. 
"Đừng sợ! Tôi là bạn của bà cô!" Đường Tuấn không vội vàng lại gần cô gái, nhẹ nhàng giải thích. 
Đôi mày thanh tú của cô gái hơi nhếch lên, hai mắt phát sáng, lại có chút do dự, nói: "Anh, anh là bác sĩ Đường sao?" 
Đường Tuấn gật đầu, có vẻ như bà Độc đã nói với cô gái về bản thân mình nên mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn. 
Thấy vậy, cô gái hơi an tâm, vài phút sau, cô thả lỏng bàn tay đang siết chặt. Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Bác sĩ Đường, xin hãy cứu bà của tôi!" 
"Bà cô bị sao vậy?" Đường Tuấn hỏi. 
Cô gái kể: "Vừa rồi bà đang nói chuyện với em, nhưng bà lại đột ngột bỏ đi, nói có người đến trước cửa nhà. Bà nói nếu không trở về thì để em đi cùng anh." 
Nói đến đây, giọng cô gái nghẹn ngào, gương mặt đau buồn và âm thanh nức nở khiến người ta đau lòng. 
"Đúng là đã xảy ra chuyện rồi. Hình như có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489311/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.