Trước Tiếp
"Như này là tôi sợ anh một lát nữa sẽ không nhịn được đau mà cắn lưỡi tự sát. Nếu như anh muốn dừng thì gật đầu là được." Đường Tuấn nói.
Thác Thành Long không nói lời nào, trên mặt cũng không hề có cảm xúc sợ hãi.
Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, nói: "Hi vọng chờ đến lát nữa anh vẫn còn giữ được cốt khí thế này."
Bịch! Bịch! Bịch!
Đường Tuấn ra tay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đâm xuống mấy huyệt vị trên người Thác Thành Long.
Vẻ mặt Thác Thành Long bình tĩnh, sau đó phát hiện không thấy đau đớn nào thù trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích.
Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật đều lộ ra vẻ nghi ngờ, không biết Đường Tuấn đang định làm cái gì.
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, sau đó vươn tay vỗ nhẹ trên mặt Thác Thành Long. Anh dùng sức rất nhẹ, giống như đang vỗ một đứa trẻ con.
"A a!" Thác Thành Long giống như bị cây chùy đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt.
"Sao rồi? Tôi không lừa anh chứ." Đường Tuấn cười nói. "Bác sĩ giỏi cũng đồng thời là một sát thủ giỏi. Họ biết cách khiến người ta chết một cách nhanh nhất, cũng biết cách để người ta sống không bằng chết!"
Thác Thành Long cắn răng kiên trì, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi.
"Đây chỉ là bắt đầu." Đường Tuấn cười nói. Nhưng mà nụ cười này rơi vào trong mắt Thác Thành Long lại không khác gì ma quỷ.
Đường Tuấn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489131/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.