Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

“Hừ! Biến đi!” Đường Tuấn xua tay, phất ra một luồng chân khí đưa Vu Hạt ra khỏi biệt thự.

“Quả nhiên là tông sư!” Bên ngoài biệt thự, trên mặt Vu Hàn lộ ra một chút sợ hãi, nghĩ đến vừa rồi ông ta có dũng khí nói ra những lời đó, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình. “Nhưng mà tông sư thì đã làm sao, chẳng lẽ thật sự dám trở thành kẻ địch với cả bộ tộc người Mèo chúng tôi sao?” Vu Hàn thầm nghĩ trong lòng, liếc nhìn cánh cổng đã đóng chặt của căn biệt thự , sau đó rời đi.

Trong phòng.

Hoa Tiểu Nam đẩy xe lăn ra khỏi phòng, nước mắt lưng tròng vừa kéo cánh tay của bà Độc vừa nghẹn ngào kêu lên: “Bà ơi, bà!”

Nhìn thấy cảnh này Đường Tuấn đang ngồi trên ghế sofa cũng chỉ đành thở dài hỏi: “Làm sao người của bộ tộc Mèo lại có thể tìm tới đây?”

Thành phố Vinh ở tỉnh Khánh Hòa, cách lãnh thổ của bộ tộc người Mèo hàng nghìn km,Vu Hàn có thể đến thành phố Vinh chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Theo như lời Vu Hàn nói thì sẽ còn có những người khác của bộ tộc Mèo tới, thậm chí ngay cả tông sư của bộ tộc Mèo cũng sẽ tới đây, điều này khiến Đường Tuấn không thể không đề phòng. Bà Độc an ủi Hoa Tiểu Nam vài câu, kéo cô cùng ngồi xuống, cười khổ nói: “Một khi cổ nữ của bộ tộc người Mèo chào đời, trong cơ thể sẽ được hạ một loại cổ trùng. Cổ trùng không có độc, chỉ là ngăn cản cổ nữ trốn thoát khỏi bộ tộc Mèo hoặc là bị người khác bắt đi. Loại cổ trùng này có một đực một cái, trong tộc giữ một con đực, thông qua cổ trùng trong tộc có thể tìm ra vị trí gần đúng của tôi.”

Đường Tuấn khẽ gật đầu, kỹ thuật luyện cổ của người Mèo không hổ là đã được truyền thừa hàng ngàn năm nay, quả thực nó có điểm kỳ diệu riêng biệt. Thủ đoạn theo dõi này thậm chí đến tông sư cảnh giới Chân Khí cũng không sánh nổi.

"Vậy còn Tiểu Nam thì sao? Trong người cô ấy cũng gieo loại cổ trùng này?" Đường Tuấn thuận miệng hỏi.



Sắc mặt của bà Độc hơi thay đổi, sau đó lắc đầu nói: “Không, Tiểu Nam có thân phận đặc biệt cho nên không cần hạ cổ trùng.”

Đường Tuấn không hỏi nữa chỉ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhắm lại như thể đang chìm trong suy nghĩ mông lung.

“Cậu không muốn biết thân phận của Tiểu Nam sao?” Bà Độc không nhịn được bèn hỏi.

Đường Tuấn mở mắt ra nói: “Tôi chỉ đồng ý với bà là sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Nam chứ không muốn dính dáng gì đến chuyện ân oán bên trong bộ tộc người Mèo của bà.”

Bà Độc nói: “Nhưng cậu đã xen vào rồi, lúc nãy cậu đã đánh Vu Hàn bị thương. Khi anh ta trở về bộ tộc Mèo nhất định sẽ nói với các trưởng lão và thiếu chủ trong tộc, đến lúc đó cậu cũng không thể thoát khỏi liên quan.”

Đường Tuấn cười nhẹ:“ Vậy thì đến lúc đó tôi có thể chạy, bà nên biết rằng nếu tôi đã muốn đi thì gần như không ai có thể ngăn cản được tôi.”

Đường Tuấn không còn là đứa trẻ nhà họ Đường chỉ biết nghiên cứu y của mấy tháng trước, đương nhiên là có thể nhìn ra ý của bà Độc là muốn anh trở thành bùa hộ mệnh của bà ta và Hoa Tiểu Nam. Hiện nay anh còn chưa thể xử lý được Đường Quang Hoà, nếu không cần thiết thì thật sự anh cũng không muốn trở thành kẻ thù của bộ tộc Mèo, dù gì so với nhà họ Đường thì bộ tộc Mèo mạnh hơn rất nhiều lần. Bà Độc có chút tức giận nói: “Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn Tiểu Nam bị bọn họ bắt trở về bộ tộc Mèo sao, cậu có biết nếu cổ nữ trốn khỏi bộ tộc Mèo bị bắt trở lại thì hậu quả sẽ như thế nào không? Cô ấy sẽ bị ném vào Vạn Trùng Động để nuôi dưỡng cổ trùng, hàng trăm hàng ngàn con cổ trùng sẽ ăn sạch máu thịt người sau đó đến xương tủy và não. Chịu sự giày vò đau đớn này đến tận bảy ngày sau mới chết, bà già này chết đi thì không sao, nhưng Tiểu Nam không đáng phải chịu đựng loại đau đớn này!”

Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, không ngờ rằng bộ tộc người Mèo lại đối xử tàn nhẫn với người của tộc mình như vậy. Sự đau đớn do bị hàng ngàn con trùng cổ cắn chắc chắn còn đau gấp mười lần châm cứu. Anh nhìn Hoa Tiểu Nam sắc mặt tái nhợt, lại thấy mềm lòng nói: “Thiếu chủ mà Vu Hàn nói đến là ai? Là chủ nhân của bộ tộc người Mèo sao?”

Bà Độc dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt bỗng nhiên giận giữ: “Tên đó là cái thứ chó má chứ thiếu chủ cái gì!” Bà ta nhìn Hoa Tiểu Nam rồi nói: “Cha mẹ của Tiểu Nam mới là Chủ nhân của bộ tộc Mèo. Năm đó cả hai đều ra ngoài, nhưng một đi không bao giờ trở lại, mấy lão già trong tộc nhất quyết cho rằng bọn họ đã bị hạ độc chết rồi, lúc đó Tiểu Nam vẫn còn nhỏ vì vậy sau một trận tranh đoạt, mấy lão già đó đã bổ nhiệm lại một tộc trưởng. Thiếu chủ mà Vu Hàn nhắc đến chính là con trai của tộc trưởng hiện tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.