Trước Tiếp
Đường Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua những người ở dưới, mười người chín bệnh, một người sức khoẻ hơi kém. Với nhịp sống và sinh hoạt của xã hội hiện đại thì gần như mọi người có thể thấy mình mắc một chút bệnh hoặc có khi là không thể nhìn thấy mình đang mắc bệnh. Rất nhanh Đường Tuấn đã có thể chọn ra người đàn ông ngồi ở hàng thứ nhất, người đàn ông mang mắt kính dây vàng, nhìn qua có chút ốm yếu, nhìn lịch sự như một quý ông chứ không giống một ông chủ lớn, ngược lại còn như một giáo sư trong đại học. Lúc trước anh có nghe Ninh Đình Trung nói về người này, tên là Mạnh Chí Hùng, ông chủ của một chuỗi nhà hàng lớn nhất thành phố.
"Cậu có làm được không?" Lê Chí Hùng nhìn Đường Tuấn với ánh mắt hoài nghi, ông ta có xuất thân cao quý, đã từng gặp qua không ít bác sĩ, nhưng đa số các bác sĩ đều khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn dáng vẻ Đường Tuấn quá trẻ, trong lòng ông không tin Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: "Thử qua rồi sẽ biết."
"Đúng thế ông Lê, cứ để cho mọi người nhìn xem. Nói không chừng khi thằng nhóc này làm bậy bạ thì bệnh của ông có thể được chữa thì sao." Ai đó nói với Lê Chí Hùng.
Sắc mặt Lê Chí Hùng xấu hẳn đi, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đứng lên, vẻ mặt sắc bén nhìn Đường Tuấn, ông thử duỗi tay ra để cho Đường Tuấn bắt mạch.
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Tôi không cần bắt mạch."
Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489024/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.