Trước Tiếp 
“Nếu như tờ báo Y học cổ truyền của các ông đã không đưa tin về những kẻ trộm cắp vô danh, vậy những bài báo đó là thế nào? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì những tin tức đó do chính Tổng biên tập Lưu đã đưa tin đúng không.” Đường Tuấn chậm rãi nói. 
Nửa tiếng trước anh đã lên mạng tìm về những chuyện này. Lúc tất cả những chuyện này xảy ra đều gây nên những cơn chấn động ở thành phố Vinh. Chính vì những điều này mà việc kinh doanh của tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh mới ngày càng sa sút, hiện tại đang đứng trước nguy cơ phá sản. 
“Cậu!” Sắc mặt của Lưu Thiên Phong trở nên tái nhợt, ông ta thật sự không ngờ rằng những lời nói của Đường Tuấn lại sắc bén như vậy, chỉ cần hai ba câu đã có thể nói ra hết những chuyện khiến hắn không muốn nhớ lại trong quá khứ. 
“Chẳng lẽ những chuyện tôi nói không phải là sự thật sao?” Đường Tuấn cười. 
“Đúng, là sự thật, nhưng vậy thì có sao đâu chứ, cũng nhờ những bài học kinh nghiệm này, vậy nên tôi càng không thể để một tên lừa đảo lên trang bìa của tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh của chúng tôi. Cho dù phá sản cũng không cần phải dựa vào những tên lừa đảo như các cậu.” Lưu Thiên Phong nghiến răng nói. 
“Nói dối sao?” Đường Tuấn lắc đầu nói: “Làm sao ông biết tôi là kẻ nói dối?” 
Anh nhìn Lưu Thiên Phong, nhẹ nhàng nói: “Ông bị bệnh trĩ, trước đây từng làm phẫu thuật, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489003/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.