Trước Tiếp
“Hơ hơ! Hóa ra là một bác sĩ quèn, vậy thì càng không thể rồi.” Thái Thanh Tú nói. Có thể được Lê Chí Hùng tặng tấm thẻ này, tất nhiên phải là nhà giàu có quyền quý bậc nhất của thành phố Vinh. Một bác sĩ có là gì? Anh ta cho rằng mình là Tuệ Tĩnh tái thế, hay là Lê Hữu Trác phục sinh?
“Đủ rồi!” Đường Tuấn thét lên với Thái Thanh Tú.
“Sao vậy? Thẹn quá hoá giận rồi sao?” Khóe môi của Thái Thanh Tú cong lên, dáng vẻ tràn đầy sự đắc thắng.
Đường Tuấn móc điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại kết nối thành công, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Lê Chí Hùng: “Alo?”
“Lê Chí Hùng, là tôi đây!” Đường Tuấn thản nhiên nói.
Lê Chí Hùng hơi giật mình, sau đó vui mừng nói: “Bác sĩ Đường, sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này
Đường Tuấn nói: “Tôi đang ăn cơm ở Hoa Ngọc Châu, xảy ra một chút chuyện.”
Anh nói qua sự việc.
Thái Thanh Tú cười lạnh, nói: “Loại người như anh mà còn quen biết được Lê Chí Hùng, vậy tôi còn nói mình quen biết hết tỉ phú thế giới đó?”
Trương Vĩnh Bách ôm lấy chiếc eo nhỏ của Thái Thanh Tú , nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Giám đốc Hoàng, tôi thấy hay là kêu người đuổi họ ra ngoài ngay đi. Nếu không chúng tôi cũng không có cả tâm trạng ăn cơm nữa đây.”
Trong lòng giám đốc Hoàng xuất hiện một chút dự cảm không lành.
“Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2488974/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.