Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

Đường Tuấn lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Cậu không cần biết tôi. Hiện giờ cậu vẫn cho rằng trong tấm thẻ ngân hàng kia của tôi không có 1 tỷ 750 triệu sao? Hay là cần tôi đưa tiền mặt tới cho cậu?”

Liên Thiếu Hòa lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không cần, không cần.”

Cậu ta vội vã nhặt tấm thẻ ngân hàng từ mặt đất lên, dùng thái độ vô cùng cung kính đưa trả lại cho Đường Tuấn: “Anh Đường, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi chẳng qua chỉ đùa với bạn Dương Lộc chút thôi, vừa rồi chỉ là đùa vui một chút thôi.”

“Đùa vui sao?” Đường Tuấn nói: “Nhưng mà cái trò đùa này không vui chút nào cả. Thẻ này cậu cầm đi, coi như là tôi bồi thường cho các cậu.”

Anh quay đầu nhìn về phía Tổ trưởng Lãnh cũng đang đứng ngây ra tại chỗ, nói: “Tổ trưởng Lãnh đúng không?”

“Dạ dạ dạ, tôi là Lãnh Thư, không biết anh Đường có gì sai bảo?” Lúc này Lãnh Thư làm gì còn dám làm ra vẻ, hãi hùng khiếp vía nói.

“Sai bảo thì không dám, chỉ có điều Tổ trưởng Lãnh xử lý mọi chuyện khiến cho tôi rất hoài nghi về tính công bằng. Tôi sẽ báo lại chuyện này với hiệu trưởng Lâm, đến lúc đó hy vọng ông có thể cho hiệu trưởng Lâm một câu trả lời hợp lý.” Đường Tuấn lạnh lùng nói, một câu cắt đứt luôn tiền đồ của Lãnh Thư.

“Cậu Đường, tôi!” Lúc này Lãnh Thư thật sự hối hận tím cả ruột gan, sớm biết thế này thì lúc đó đã xử lý công bằng, có lẽ còn có thể nịnh bợ được Đường Tuấn.

Đường Tuấn lại không có ý tứ muốn nghe bọn họ nói tiếp, nói với Dương Lộc: “Chúng ta đi thôi.”

Dương Lộc không biết phải làm sao cứ đứng yên tại chỗ, hai mắt long lanh nhìn Đường Tuấn. Cô biết anh Đường này của mình có thân phận không tầm thường, nhưng vẫn không có cách nào liên hệ anh với người cung cấp Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ được lan truyền rầm rộ vào khoảng thời gian trước. Lúc này nghe lời nói của Đường Tuấn, cô mới ngơ ngác đi ra ngoài cùng anh.



Trong phòng bảo vệ, yên tĩnh một lúc lâu.

“Anh ta sẽ không lén lút trả thù chúng ta chứ?” Một lúc lâu sau, cậu trai có dáng vẻ hèn hạ mới mở miệng lẩm bẩm.

Bốp bốp!

“Trả thù mẹ mày! Cũng không nhìn xem mày là cái thứ gì, xứng đáng để người ta trả thù sao!” Liên Thiếu Hòa trực tiếp cho cậu trai kia hai cái tát, nói: “Vừa rồi nếu như không phải mày ở bên cạnh xúi giục ông đây, thì ông đây có thể bị quỷ ám như vậy sao?”

Tên con trai sợ sệt đứng đó, không dám trả lời. Cho dù Liên Thiếu Hòa không còn hợp tác với tập đoàn Nam Nhật, nhưng vẫn không phải là người anh ta có thể chống đối.

“Còn có cô nữa, Thái Thanh Tú!” Trong mắt Liên Thiếu Hòa như phun ra lửa giận: “Cô biết rõ thân phận của anh ta không bình thường, vì sao không ngăn cản tôi. Có phải là cô cố ý hay không?”

Thái Thanh Tú run run khóe miệng, căn bản không thèm để ý đến Liên Thiếu Hòa đang nổi điên, trong lòng cô ta vô cùng khổ sở. Cô ta so sánh với Dương Lộc lâu như vậy, cuối cùng vẫn thua sao?

Đường Tuấn và Dương Lộc ngồi xuống ở một cái đình nghỉ chân bên trong học viện Thương mại, cách đình không xa có một cái hồ nhân tạo, phong cảnh ở đây rất đẹp, đây là nơi những cặp sinh viên yêu nhau thường hay lui tới. Lúc này phần lớn sinh viên đều đang lên lớp, nơi này lại trở thành một nơi yên tĩnh khó có được trong sân trường.

Tay Đường Tuấn xoa lên mặt Dương Lộc từng chút một xoa tan máu bầm mới rút tay lại.

"Anh Đường, cảm ơn anh" Dương Lộc đỏ mặt nói. Vừa rồi lúc Đường Tuấn xoa mặt cho cô, cô thậm chí còn có thể cảm giác được những hơi thở nam tính phủ lên người mình, khiến cô khá khống chế được cảm xúc. Cảm giác đó khiến tim cô đập rộn lên, khiến cô không thể nói ra lời từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.