Trước Tiếp 
Vừa nghe điện thoại, anh đã nghe được giọng nói hốt hoảng của Mộ Dung Lan vang lên: “Đường Tuấn, anh đang ở đâu thế?” 
“Em sắp phải đi rồi.” Mộ Dung Lan nói tiếp. 
“Gì cơ? Em phải đi rồi?” Đường Tuấn nghe thấy vậy, trong nháy mắt anh như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ mất mười mấy giây. Sau khi hoàn hồn lại, anh mới nhanh chóng nói: “Em đang ở đâu? Bây giờ, anh đi tìm em.” 
“Em ở ân bay.” Mộ Dung Lan nói. 
“Đợi anh nhé.” Nói xong câu này, Đường Tuấn cúp luôn điện thoại. 
Nhà của Thẩm Dũng cách sân bay không xa, nửa giờ sau, Đường Tuấn đã lái xe đến sân bay. Từ xa, anh thấy Mộ Dung Lan và Mộ Dung Hà anh trai của cô ấy đang đợi ở phòng chờ máy bay. 
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đường Tuấn bước vào phòng chờ, anh hỏi. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh có đến tìm Mộ Dung Lan, nhưng anh chưa từng nghe cô ấy nói về việc rời đi. 
Mộ Dung Lan nhìn Mộ Dung Hà, Mộ Dung Hà oán hận trừng mắt nhìn Đường Tuấn, nhưng vẫn tạm thời tránh đi. 
“Ông nội em đột nhiên ốm nặng, em cũng vừa mới nhận được tin. Trong nhà bảo tôi mau chóng trở về, họ còn nói nếu không sẽ không gặp được mặt ông cụ lần cuối.” Mộ Dung Lan đau lòng nói. Người trong nhà ép cô ấy gả cho cậu ấm Nhan Minh, chỉ có ông nội của cô ấy vẫn nói vài lời vì cô, nhưng bây giờ ngay cả ông nội cũng ốm nặng rồi. Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2488859/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.