“Có lẽ tôi có thể thử .”
Đường Tuấn nhìn đám người Hoang Dược Phi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Đây là lần đầu tiên anh biết tinh thần lực thức tỉnh của Cổ Hoang Thú này nên cũng muốn thử .
Hoang Vũ Cực cười nhạo, nói: “Anh thật sự muốn thử? Thật sự là cười chết tôi.”
Hoang Vô Dục lắc đầu, khuyên nhủ: “Anh Đường, tôi biết tinh thần lực của anh mạnh, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh đừng làm vô dụng, họ không đáng để anh làm như vậy.”
Hoang Tàn Phong thở dài, nói: “Anh Đường, tôi biết cậu vì muốn tốt cho chúng tôi. Nhưng tinh thần lực thức tỉnh hoàn toàn là ngẫu nhiên, y thuật của cậu có tốt đến mấy cũng không làm gì được. Hay là, cậu đừng lãng phí tinh thần lực trên người chúng tôi. Những gì cậu làm cho mạch của chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ, cậu nên nhanh chóng rời đi.”
Sau khi Hoang Vô Dục mang đến tuyên bố của hội trưởng lão, những lão nhân Đệ Cửu Mạch tâm như tro tàn. họ đã cố gắng phấn đấu hơn nửa đời người vì muốn để Đệ Cửu Mạch trở nên huy hoàng, nhưng bây giờ tất cả cố gắng đều uổng phí.
Một cuốn sách gấm đã giế t chết tất cả hy vọng và nỗ lực của họ.
“Anh Đường, anh đi đi, chúng tôi không đáng để anh bận tâm.”
“Chúng tôi đã trở thành đứa con bị tộc quần bỏ rơi, không có hy vọng.”
Không chỉ Hoang Tàn Phong, các trưởng lão khác cũng tuyệt vọng.
Ngay cả cô bé đi theo Đường Tuấn bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3891219/chuong-3562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.