“Muốn liều mạng giãy dụa à, đừng để tôi đánh chết đó.”
Hai tay Trương Tĩnh Hòa ôm ngực, thiện ý nhắc nhở ở bên cạnh.
Ầm ầm một tiếng, căn nguyên ngọn núi đụng vào ngực Đường Tuấn, sau đó hào quang ngũ sắc tràn ngập thiên địa, lần nữa bao phủ Đường Tuấn.
Trên mặt Trương Tĩnh Hòa từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, lúc này nhìn về phía Tạ Hoàng Đồng và Hàn Bảo Long có vẻ mặt khẩn trương, nói: “Yên tâm, lát nữa sẽ đến lượt các người.”
Anh ta còn nhớ rõ sự nhục nhã năm đó.
Tạ Hoàng Đồng, Hàn Bảo Long giận dữ nhìn Trương Tĩnh Hòa.
Tạ Hoàng Đồng nói: “Năm đó nên gi ết chết anh.”
Sắc mặt Trương Tĩnh Hòa hơi trầm xuống, vung tay lên, đánh Tạ Hoàng Đồng bay ra ngoài.
Trong tiếng răng rắc, xương cốt toàn thân Tạ Hoàng Đồng đứt gãy mấy cái, trong miệng hộc máu không ngừng.
Anh ta thản nhiên nói: “Đừng nói năm đó với tôi.
Tôi chỉ biết hiện tại tôi có thể bóp ch3t hai người như bóp ch3t một con kiến.”
Mọi người trong sân đều chấn động nhìn Trương Tĩnh Hòa.
Từ lúc bắt đầu xuất hiện, Trương Tĩnh Hòa đã giải thích cho bọn họ cái gì gọi là mạnh mẽ! Đường Tuấn đủ lợi hại, nhưng trong tay anh ta, ngay cả lực trả đòn cũng không có.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía hào quang ngũ sắc, Đường Tuấn có thể sống sót sao?
Hào quang ngũ sắc dần dần tiêu tán, bóng dáng Đường Tuấn dần dần hiện ra.
Tí tách.
Máu tươi từ trên người anh không ngừng nhỏ xuống, rơi vào trong phiến không gian này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3891170/chuong-3513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.