Trong quân diệt ma ở đây, mặc dù có không ít người lộ vẻ không đành lòng, nhưng ở trước mặt Mạnh Tinh Hà mạnh mẽ, không ai dám nói thêm câu nào.
Đường Tuấn thở dài, đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Mạnh Thiển đứng ra nói: “Đợi đã.”
Anh ta đưa tay ra, nói: “Giao lệnh bài ra.
Bây giờ anh không còn là bác sĩ chỉ đạo, anh không thể tiếp tục dùng lệnh bài nữa.”
Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi.
Lúc trở thành bác sĩ chỉ đạo, Cổ Linh Vương và tướng quân Phong từng cho anh một lệnh bài, chuyến đi khe Phong Ma, anh có thể bình yên vô sự, lệnh bài cũng có tác dụng nhất định.
“Giao ra đi! Lẽ nào còn muốn tôi ra tay sao?”
Mạnh Thiển thản nhiên nói.
Anh ta nắm chặt hai nắm đấm, bạo phát ra âm thanh bùm bùm.
Tâm Đường Tuấn vừa động, lệnh bài xuất hiện.
Pháp lực Mạnh Thiển vừa chuyển, nắm chặt lệnh bài trong tay.
“Được rồi.
Bây giờ anh có thể đi rồi.”
Mạnh Thiển xua tay.
Đường Tuấn nhìn Mạnh Thiển và Mạnh Tinh Hà, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi tế đàn, bay về phía xa.
Mạnh Thiển tung lệnh bài trong tay, nói: “Còn tưởng sẽ mạnh được chút, xem ra cũng chỉ là tên nhút nhát.”
Mạnh Tinh Hà nói: “Mạnh Thiển, lệnh bài này không tồi.
Vừa hay cho con phòng thân.”
Trên mặt Mạnh Thiển lộ ra ý cười, nói: “Cám ơn nghĩa phụ.”
“Đi thôi, tôi sẽ dẫn các người đến căn cứ.”
Vẻ mặt Mạnh Tinh Hà không thay đổi, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Mạnh Thiển chỉ vào Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3891014/chuong-3357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.