Quân Tuyết Mãn tức giận, nói: “Lá bồ đề chỉ có tác dụng tĩnh tâm, tập trung tinh thần, làm gì có hiệu quả nâng cao tu vi. Mấy người bên bác sĩ Viên bây giờ chắc chắn đang nắm chặt thời gian tu luyện, mà anh còn ở đó lãng phí thời gian của chúng tôi. Rốt cuộc anh có rắp tâm gì?”
Lúc này, đến cả Nam Trang cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: “Nếu hai người các người đã chọn tôi, vậy phải tin tưởng tôi. Nếu không thì lập tức rời khỏi.”
Nam Trang chần chờ một lát, cuối cùng nói với Quân Tuyết Mãn: “Chúng ta phải tin tưởng bác sĩ Đường.”
Nói xong, Nam Trang dẫn theo Quân Tuyết Mãn rời đi.
“Nhóc Đường, rốt cuộc cậu đang tính toán gì vậy? Tư chất của hai người bọn họ nhìn có vẻ rất bình thường. Tôi vẫn là cảm thấy lần này cậu tính toán có chút sai rồi.”
A Bảo vừa nói vừa nhìn về phía Hận Thiên bên cạnh đang bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, khinh bỉ nói: “Còn cả tên này nữa.”
Đối với Hận Thiên, Đường Tuấn cũng không còn cách nào.
Tại một không gian khác, Viên Lâu Lan nghe xong mấy binh sĩ báo cáo thì không khỏi nở nụ cười: “Đúng là tên quỷ nhỏ ngông cuồng. Xem ra anh ta cũng tự biết chính mình không có hy vọng thắng, cho nên cố ra vẻ thần bí. Chỉ dùng lá bồ đề để phụ trợ tu luyện, không sử dụng báu vật trời đất, cho dù là ba người Giang Thành không tu luyện nửa tháng, bọn họ cũng không đánh lại nổi.”
“Có điều, chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890952/chuong-3295.html