Thiên Đế nghe vậy, trên gương mặt cương nghị lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Chiến đầu với Thiên Kiêu Vạn Tộc mà không thất bại. Lời nói như thế này mà cũng dám nói, thật là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Mỗi một người trong Thiên Kiêu Vạn Tộc đều là nhân tài bồi dưỡng của đại gia tộc, có vài người chỉ e đã bước vào cảnh giới Thần Quân, ngạo thế Tinh Hải. Cậu ta có thứ tài đức gì mà có thể đánh đồng với những người đó chứ?”
“Nếu như nói một câu không khách khí. Cậu ta, cho dù là xách giày cho Thiên Kiêu Vạn Tộc thôi cũng không xứng.”
Giọng nói của Thiên Đế truyền khắp Thiên Đình, những người nghe được lời này đều trở nên phấn chấn. Đúng vậy, nếu như Đường Tuấn thật sự có bản lĩnh chiến đấu với Thiên Kiêu Vạn Tộc mà vẫn không thất bại, vậy thì sao lại phải trọng thương trở về, cần gì phải thẹn quá hóa giận mà làm Địch Văn bị thương.
Chân tướng cụ thể như thế nào, đã có thể đoán được.
Một kẻ bại tướng bị Thiên Kiêu Vạn Tộc đánh bại, trọng thương mà trở lại trái đất, muốn ra vẻ ta đây.
Đây là chân tướng mà mọi người suy đoán.
Không chỉ là Thiên Đình, hai thánh địa Dao Trì, Tu Di Cung cũng đưa ra cùng một loại phản ứng.
Dưới sự khống chế của một số người nham hiểm, suy đoán này bị người ta đưa tin nhiều lần, rất nhanh đã từ suy đoán mà biến thành sự thật. Thậm chí có người còn nói khi Đường Tuấn trở về giống y chang với ăn mày, nếu không phải Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890793/chuong-3136.html