Bọn họ đứng ở vị trí thật cao giảng đạo bắt chẹt Đường Tuấn.
Địch tiểu công gia và Yên Nhi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lần nữa nở nụ cười xán lạ, chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Tuấn.
Địch tiểu công gia vỗ vai Đường Tuấn nói: “Nếu như anh cảm kích ân tình của tôi thì hãy thả những người này ra.”
Răng rắc.
Tay của Địch tiểu công gia trực tiếp bị Đường Tuấn bẻ gãy.
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt dữ tợn lộ ra ánh mắt khó tin của Địch tiểu công gia, giọng nói anh cực kỳ lạnh lẽo: “Tôi để anh chạm vào tôi sao?”
Địch Văn trợn tròn mắt, gào lên đau đớn: “Anh dám.”
Yên Nhi khẽ nói: “Còn không buông tiểu công gia ra.”
Cô ta tát một phát về Đường Tuấn.
Đường Tuấn vung tay lên, vỗ bay Yên Nhi ra ngoài, đánh vào trong lòng núi, lạnh lùng nói: “Đã dám tính toán tôi mà còn muốn nguyên vẹn trở ra, các người cảm thấy có thể sao?”
Tuy rằng Yên Nhi đáng vào trên lòng núi nhưng cũng chưa có mê man.
Lúc này khóe miệng cô ta dính máu, tóc cũng xõa ra rối tung, nhìn có hơi chật vật, lúc này cô ta hét lớn: “Đường Thiên Nhân đánh người. Tiểu công gia cứu anh ta, anh ta lại vong ân phụ nghĩa, người như thế không xứng được chúng ta tôn kính, cùng đánh dẹp anh ta đi.”
Không thể không nói, trạng thái lúc này của Yên Nhi cộng thêm những câu nói này của cô ta rất có tính kích động, người dưới sân càng oán giận, bọn họ liên tiếp chỉ trích Đường Tuấn.
Trong lúc nhất thời trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890788/chuong-3131.html