Trong nháy mắt vừa rồi anh đã lục soát qua ký ức của Vương Thao, cũng đã biết được trong khoảng thời gian này đã làm những gì với đám người Thác Bạt Tuyết Tình.
Hàn Tâm Tâm đã chết.
Du Tuyền đã chết.
Lâm Nhiễm cũng đã chết.
Anh thu nhận mười học sinh, có bốn cô gái thì hôm nay đã chết ba.
Đặc biệt là Lâm Nhiễm, Đường Tuấn còn chưa từng nói với cô ấy mấy câu.
Ba người bởi vì nguyên nhân là mình, đều đã chết hết cả.
Hồi thiên thiếu thuật*.
*tình hình nghiêm trọng không cách nào xoay chuyển hay cứu vãn được nữa.
Giờ phút này Đường Tuấn cảm nhận được sâu sắc sự bất đắc dĩ và đau đớn tột cùng này.
Ngay cả y thuật của anh thần kỳ đến mấy đi nữa cũng không cách nào làm người chết sống lại được.
"Nhà họ Vương, thật sự cho rằng tôi không dám giết người sao?"
Đường Tuấn lẩm bẩm nói.
Anh đặt Lý Quân Thành xuống dưới đất, dáng người thẳng tắp, ngân mang trong ánh mắt càng ngày phát ra mùi nướng cháy ngùn ngụt, một luồng tinh thần lực không ổn định tràn ngập ra ngoài khiến người khác phải sợ hãi.
"Đường Tuấn, cậu muốn làm gì?"
Vương Phàm quát một câu.
Đám người nhà họ Vương bao gồm cả Vương Thần đều đã bị dọa sợ, trong sân chỉ có mỗi ông ta còn lại chút tỉnh táo.
Đường Tuấn nói, "Bắt nhà họ Vương các người phải trả một cái giá thật lớn."
Một luồng tinh thần im hơi lặng tiếng chập chờn như nước gợn, lấy Đường Tuấn làm trung tâm rồi khuếch tán ra ngoài.
Phù phù phù phù.
Trong đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890492/chuong-2835.html