Đường Tuấn ngẩng đầu, nói: “Ông muốn giết tôi?”
Võ Đằng Trị nói: “Giết anh ư? Vậy quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi phải đưa anh về nước Yên, cắt bỏ tứ chi của anh, bắt anh quỳ xuống sám hối trước mặt kiếm đạo. Anh tự xử đi, hay là để tôi đích thân ra tay?”
Doanh trại nước Việt bỗng trở nên im lặng, đám đông sôi nổi nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt châm chọc có, thản nhiên có.
“Võ Đằng Trị! Ông đừng có quá đáng.” Vết thương của Long Vương đã hồi phục được một ít, ông ta tức giận gào thét.
Võ Đằng Trị mỉa mai: “Long Vương! Ông là bại tướng dưới tay tôi, không xứng nói chuyện với tôi.”
Vẻ mặt Long Vương đầy giận dữ, với vết thương trên người thì ông ta đúng là không bảo vệ được Đường Tuấn, chỉ có thể nhìn Phương Nguyên Minh. Phương Nguyên Minh và Võ Đằng Trị không phân cao thấp. Nếu anh ta đồng ý nói giúp cho Đường Tuấn thì có lẽ Võ Đằng Trị sẽ nể mặt.
Phương Nguyên Minh cười và nói: “Long Vương! Ông nhìn tôi làm gì? Ông là thiên nhân của nước Việt Nam, rất là lợi hại nên không cần tôi cầu xin gì cả.”
Long Vương sắc mặt ủ rũ, trầm giọng nói: “Phương Nguyên Minh!”
Phương Nguyên Minh xua tay, nói: “Muốn tôi nói giúp anh ta cũng rất đơn giản.”
Anh ta nhìn Đường Tuấn và nói: “Giao tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội y học cổ truyền ra đây, tôi có thể cầu xin ông Võ Đằng.”
Võ Đằng Trị cười và nói: “Nếu Phương Nguyên Minh xin giúp cho anh ta thì tôi có thể nể mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3889858/chuong-2201.html