“Thế mà lại bị phát hiện.” Ánh mắt thống lĩnh Thần Đình nhin về chính là phía Đường Tuấn đang núp, Đương Tuấn cười khổ một tiếng, đi ra.
Anh cứ nghĩ rằng khi tức mình che giấu rất hoàn hảo, không nghĩ tới vẫn không giấu được vị thống lĩnh Thần Đình này.
“Là anh?” Nhìn thấy người đi là là Đường Tuấn, Bạch Thụy Dụ khẽ ngạc nhiên.
“Thống Lĩnh quen tôi?” Đường Tuấn nghi ngờ hỏi.
Vốn di anh đối với Thần Đình cũng không có mấy hảo cảm, cảm thấy người Thần Đình này chỉ có duy nhất trạng thái quá là kiêu ngạo. Nhưng trước mắt vị thống lĩnh phương Tây thần bí dốc hết sức trấn giữ thành Man Thú mấy trăm năm, bảo vệ vô số tu sĩ trong thành Man Thú an toàn, hoàn toàn xứng đáng được người khác khình trọng.
Hơn nữa trên người vị thống lĩnh này, Đường Tuấn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Bạch Thụy Dụ trả lời: “Xếp hạng ba trăm sáu mươi trên bảng Sơn Hà, tôi có nghe Giang trưởng lão nhắc về anh.”
Đường Tuấn nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì. Với năng lực của vị thống lĩnh thần đình này, muốn biết chuyện của anh thì dễ như trở bàn tay.
“Mặc dù không viết với chút tu vi của anh làm sao đến được nơi này, nhưng đã gặp nhau cũng là một loại duyên phận, thuận tiện nói cho anh nghe chút tin tức xấu này.”
Bên trong âm thanh của Bạch Thụy Dụ mang theo ý cười, mặc dù trên mặt vẫn không có thay đổi gì: “Lần này bên trong cổ vực Bạch Vũ sẽ xảy ra một chút biến cố, anh phải chú ý chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3889531/chuong-1874.html