Mấy người Đông Hy Nhiên mặc dù đều không hiểu gì, nhưng những mệnh lệnh này đều từ người mạnh nhất trong môn phái của bọn họ, bọn họ cũng không dám cãi lại.
Thành Long An, bên trong trụ sở của nhà họ Cổ, một người đứng trong đại sảnh, khoác áo choàng màu đen trùm kín người, không rõ nam hay nữa.
“Cô nói, người này giữ Vân Minh? Tin tức là thật sao?” Ngồi trên cái ghế ở giữa đại sảnh, một người đàn ông trung niên nét mặt uy nghiêm, một loại áp lực tỏa ra từ trên người ông ta. Trên tay ông ta cầm một bức tranh, là bức tranh vẽ ảnh của Đường Tuấn.
Người choàng áo đen thấp giọng, nói: “Vô cùng chính xác. Tôi đã thăm dò được, chính là cậu ta đánh bại mai phục ở thành Long An, bắt giữ cô Cố.
Người choàng áo đen khẽ ngẩng đầu, lô ra một gương mặt phụ nữ trưởng thành.
Chúc Anh Hưng, người trùm áo đen này lại là trưởng lão thứ năm của Độc Tông, Chúc Anh Hưng.
Người đàn ông trung niên nói: “Bà nói cho tôi biết chuyện này, có ý đồ gì?”
Chúc Anh Hưng cười nói: “Người này giám bắt giữ cô Cố, tội không thể tha, đây là điều tôi nên làm. Quả thật không dám giấu giếm, tôi từng đụng chạm với người ngày, thực lực của cậu ta mạnh hơn tôi một chút. Nếu như nhà các người có thể bắt cậu ta lại, sau đó phế bỏ võ công của cậu ta rồi giao cho tôi xử lý là được rồi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được, tôi đồng ý với bà.”
Ông ta cuộn bức tranh lại, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3889486/chuong-1829.html