“Tốt, Đường Tuấn ngươi quả nhiên là người thông minh.” Tống Thiên Lăng nở nụ cười châm chọc, tay hắn duỗi ra chụp lấy Phục Ma Ngọc Trụ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Tuấn khẽ động, thân hình hắn lóe lên, tốc độ cực nhanh, một cái tát quất thẳng lên mặt Tống Thiên Lăng: “Tống Thiên Lăng, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Uổng công ngươi còn được gọi là Bá Đao, thế mà lại ngu xuẩn như vậy.”
Cả người Tống Thiên Lăng bị tát bay ra ngoài, một bên mặt sưng vù lên, mất sạch thể diện. Hôm nay có thể nói Tống Thiên Lăng đã mất hết mặt mũi. Không chỉ không lừa được Đường Tuấn mà ngược lại còn bị Đường Tuấn tính kế một phen.
“A. Ta muốn giết ngươi. Long Vương, Độc Cô Phong Đăng, còn chưa động thủ xông lên giết hắn!” Tống Thiên Lăng cuồng bạo hét lớn.
Long Vương và Độc Cô Phong Đăng đồng thời ra tay. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn Tống Thiên Lăng bị gi3t chết, đặc biệt là bây giờ Tống Thiên Lăng còn có xu thế trở thành người đứng đầu của Nghịch Luân.
“Tam tài hợp kích trận pháp.”
Tống Thiên Lăng, Độc Cô Phong Đăng cùng với Long Vương riêng chiếm giữ ba vị trí thiên địa nhân. Trong tay Tống Thiên Lăng nắm lấy đao gãy, Độc Cô Phong Đăng nắm lấy cán ngân thương, Long Vương tay không tấc sắt nhưng khí thế không hề kém chút nào so với hai người kia.
“Tiểu quỷ, đây là ngươi tự tìm chết, không thể trách chúng ta. Ba mươi năm trước, chúng ta dựa vào hợp kích chi trận này gi3t chết một vị võ giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3889021/chuong-1364.html