Sau một hồi im lặng một cách kỳ lạ, Đường Tuấn bỗng nhiên mỉm cười.
"Cậu cười cái gì?" Tô Phượng hỏi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
Đường Tuấn nói: "Vừa rồi, Tân Kiên sỉ nhục tổng chủ dân tộc Mèo trước mặt nhiều người như vậy, các người có ai dám đứng ra không? Các người có từng nghĩ tới việc tôn nghiêm của dân tộc Mèo bị khiêu khích như vậy là không thể tha thứ không?"
Sắc mắt của Tô Phượng có chút khó coi nói: "Chuyện này có thể giống nhau được sao?"
Đường Tuấn khẽ cười, lắc đầu nói: "Thực sự không giống nhau, đằng sau Tân Kiên có một thế lực rất lớn như Nghịch Luân, tuy rằng tôi rất mạnh, nhưng cũng chỉ có một mình tác chiến, cho nên mặc dù các người khâm phục tôi, nhưng không sợ tôi. Thậm chí còn bắt nạt Tiểu Nam còn trẻ và tốt bụng, cho nên mới bằng mặt mà không bằng lòng như vậy."
Những đứa trẻ khác trong dân tộc Mèo nghe vậy, tất cả đều nhìn về phía Tô Phượng, chờ đợi lời giải thích của ông cụ.
Tô Phượng cố gắng giải thích: "Đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, không hề có liên quan gì đến dân tộc Mèo bọn tôi cả!"
Sắc mặt Đường Tuấn trở lên lạnh lùng, nói: "Ông muốn dùng thế lực để chèn ép tôi nhưng lại không biết tôi có năng lực như thế nào. Chưa nói tới mấy chục nghìn người trong dân tộc Mèo, dù cho là cả trăm triệu người trên thế giới đều là kẻ thù thì có sao chứ? Nếu hôm nay tôi gi3t chết ông, vậy thì đã sao!"
Vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888591/chuong-934.html