Nhà hàng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Nhưng hầu hết ánh mắt của mọi người dù cố ý hay vô ý đều rơi vào trên bàn Ngô Hoàng Phi, Đường Tuấn. Một số ánh mắt của họ tỏ ra đồng cảm, một số lại tỏ ra dè bỉu, khinh thường. Nếu dám xúc phạm nhà họ Từ ở Hà Nam thì hầu như không có cái kết cục thứ hai.
Cha mẹ của Ngô Hoàng Phi, ngay cả bữa ăn càng không biết mùi vị gì, ánh mắt liên tục nhìn Đường Tuấn, muốn nói lại thôi. Cuối cùng bữa ăn cũng vội vàng kết thúc, Đường Tuấn không cùng gia đình Ngô Hoàng Phi về mà bắt taxi một mình đi về hướng khác.
"Hoàng Phi, con kết bạn kiểu gì vậy. Đây là muốn mang đến tai họa cho gia đình chúng ta." Trong lòng mẹ Ngô vô cùng khó chịu, khi Đường Tuấn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, rốt cuộc bà cũng lên tiếng.
"Tiểu Đường trông rất hiền lành hòa nhã, làm sao lại có thể làm ra chuyện liều lĩnh như vậy." Cha Ngô khẽ cau mày, có chút không vừa lòng.
Vẻ mặt Ngô Hoàng Phi hơi cứng đờ, nói: "Cha mẹ, Đường Tuấn không phải người thường. Có lẽ thật sự có thể làm Từ Dương không dám gây thêm phiền phức cho chúng ta."
Mặc dù vậy, trong lòng Ngô Hoàng Phi vẫn cảm thấy có chút bất an. Dù sao đối phương cũng là nhà họ Từ ở Hà Nam.
Mẹ Ngô thở dài, giọng điệu trách móc, nói: "Con trai, con còn quá nhỏ. Cứ tin lời người khác nói. Nhìn bộ dáng Đường Tuấn còn nhỏ, có bản lĩnh gì đáng để nhà họ Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888560/chuong-903.html