“Đường thí chủ đột phá, vậy có phải nên rời khỏi chùa Bái Đính rồi không.” Pháp Âm do dự hỏi.
Bây giờ Đường Tuấn chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, tất nhiên Pháp Âm ước gì Đường Tuấn mau rời đi.
“Tôi cảm thấy Tĩnh thiền viện này không tệ, vừa lúc ta cũng đã ở đây một khoảng thời gian rồi, củng cố thêm cảnh giới.” Đường Tuấn thản nhiên nói, đưa ra đáp án khiến Pháp âm vô cùng cạn lời.
Nói xong, Đường Tuấn thuận tay lôi theo Thác Huy Hoàng đi vào Tĩnh thiền viện, chỉ để lại đám người chùa Bái Đính liếc mắt nhìn nhau.
“Sư huynh, chuyện này.” Sau một lúc lâu, Phù Hưng mới mở miệng.
Pháp m ngăn cản Phù Hưng, cười khổ nói: “Tôi biết chuyện này không hợp lễ, nhưng cậu ta ở cũng đã ở rồi, cứ để cậu ta ở lại một thời gian đi. Với lại, bây giờ Đạo Thể đột phá, có dốc hết sức lực của cả chùa Bái Đính cũng chẳng làm được gì cậu ta.”
Nói xong, anh ta đánh mắt nhìn sang Luân Châu, vẻ mặt hơi phức tạp.
Hôm nay Đạo Thể đột phá sợ rằng sẽ sinh ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến Luân Châu, thậm chí trở thành tâm ma của anh ta. Điều này khiến Pháp Âm hơi bận tâm.
Ánh mắt Luân Châu lóe lên, trái lại còn mỉm cười xán lạn, nói: “Sư phụ, cứ yên tâm. Con biết nên làm thế nào mà.”
Pháp Âm cười vui mừng, nói: “Như thế thì tốt lắm. Đạo Thể không phải là người thường, con không cần phải so sánh với cậu ta làm gì.”
Luân Châu thản nhiên mỉm cười, từ chối cho ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888538/chuong-881.html