“Cô?” Cụ Hà nhướng mày, hơi không thể tin.
<
Các bảo vệ khác cũng có vẻ mặt cảnh giác nhìn, có điều Hoa Tiểu Nam là một cô bé, thoạt nhìn lại cực kì đáng yêu, bọn họ cũng chưa nói cái gì quá mức. Nếu đổi thành Đường Tuấn, chỉ sợ cũng không phải loại đối xử này. Đây cũng là lí do Đường Tuấn tâm huyết dâng trào, để Hoa Tiểu Nam ra mặt.
Hoa Tiểu Nam ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chị gái này mắc hẳn là bệnh về mạch máu, theo tôi phỏng đoán, hẳn là bệnh từ khi sinh ra. Gần như mỗi cách nửa tháng sẽ phải phát tác một lần. Tôi nói đúng không?”
“Này, này!” Đám người Cụ Hà tức khắc ngây dại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì Hoa Tiểu Nam nói quả thực chân thật như tận mắt nhìn thấy.
Hoa Tiểu Nam thấy thế, trong lòng càng đắc ý, thầm nghĩ: “Mấy thứ này là Anh Đường dạy mình, đương nhiên sẽ không sai.” Đường Tuấn trị hết chân cô, Hoa Tiểu Nam gần như mù quáng tin tưởng đối với y thuật của anh.
“Vậy bác sĩ này, cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh của cháu gái tôi không?” Cụ Hà đã tin vài phần.
Hoa Tiểu Nam lắc đầu, nói: “Không được. Nhưng tôi có thể tạm thời giảm bớt thống khổ cho cô ấy. Nếu ông lại kéo dài, chỉ sợ cô ấy nhịn không được đến Dược Y Cốc.”
Cụ Hà nhìn thấy sắc mặt cháu gái càng ngày càng tái nhợt, lúc này mới hiểu lời Hoa Tiểu Nam không giả, nhanh chóng nói: “Vậy làm phiền cô trị liệu cho cháu gái tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888204/chuong-547.html