Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi, nghẹn ngào nói: “Chú Diệp, chú ấy!”
<
Diệp Thanh Phương uống cạn chén trà, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn rồi nói: “Cha tôi đã về hưu rồi. Cho dù anh có đi tìm ông ấy thì cũng vô dụng thôi. Đường Tuấn, cuộc chiến này anh thua rồi. Hơn nữa, tôi sẽ không cho anh có bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế đâu.”
“Đứng sau Tổng giám đốc Mao là tập đoàn Hoa Vĩ của nhà họ Thẩm, nhị công tử Thẩm gia Thẩm Duệ còn vô cùng coi trọng anh ấy. Vậy mà anh còn muốn mua lại cổ phần từ trong tay anh ấy, đúng là mơ mộng hão huyền mà.”
Diệp Thanh Phương không chú ý tới khi mình nói đến hai chữ “Thẩm Duệ”, gân xanh trên mặt Mao Lương khẽ run lên, ánh mắt oán hận chợt lóe rồi biến mất. Thẩm Duệ quả thực vô cùng coi trọng anh ta, chỉ tiếc là không phải vì tài năng của anh!
“Được rồi. Tôi cũng không hứng thú tiếp tục trò chuyện với kẻ thua cuộc như anh nữa.” Diệp Thanh Phương nói với Mao Lương: “Tổng giám đốc Mao, chúng ta đi thôi. Tìm một nơi yên tĩnh để nói về việc bán các loại thuốc mới, tránh cho một số người thẹn quá hóa giận.”
Mao Lương nhìn Đường Tuấn khẽ gật đầu, sau đó cùng Diệp Thanh Phương rời khỏi quán trà.
Đường Tuấn đứng ở lầu hai nhìn xe của đám người Diệp Thanh Phương và Mao Lương rời đi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khẽ, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình mới có thể nghe được: “Tiếc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888198/chuong-541.html