“Đường Tuấn, anh! Ôi!” Sau khi Mộ Dung Lan hết lơ đễnh thì rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Khi nhìn thấy bàn tay Đường Tuấn bị con dao đâm xuyên thì miệng nhỏ hơi nhếch lên, phát ra tiếng kêu đầy hoảng sợ.
“Đi nhanh lên! Nơi này không an toàn!” Đường Tuấn cảm nhận được ý thức bản thân hơi mơ hồ, cảm giác yếu đuối bất lực như thủy triều đánh tới, trạng thái lúc này của anh giống như có thể rơi và mê man bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Lan cố nén sự hoang mang và hoảng sợ lại, chỉ vào thi thể tên xăm mình trên mặt đất nói: “Vậy còn gã ta thì làm sao bây giờ?”
Cô ấy vốn sinh ra trong sang giàu, rất ít khi tiếp xúc với những chuyện máu tanh, đen tối như này, càng đừng nói là thấy một người sống sờ sờ rồi lại chết trước mặt của cô ấy.
Ánh mắt của Đường Tuấn hơi trầm xuống, trầm giọng nói: “Không sao cả. Sẽ có người tới dọn dẹp thôi.”
Mộ Dung Hà sẽ nhanh chóng nhận ra rằng tên xăm mình đã thất thủ rồi. Trong thời khắc mấu chốt như ở nhà Mộ Dung này, nhất định anh ta tuyệt đối sẽ không muốn để lại điểm yếu của mình, cho dù có phải cắn chặt răng, nuốt ngược máu lại vào trong thì anh ta cũng phải Đường Tuấn giải quyết tốt hậu quả. Nếu bị người ta truy cứu tới, nhất định Mộ Dung Hà anh ta sẽ không có cách nào thoát thân.
Mộ Dung Lan nghe vậy, hình như nghĩ tới điều gì. Cảm xúc của cô ấy lập tức bình tĩnh lại, nói: “Tôi biết rồi.”
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888088/chuong-431.html